Trong phòng, Vân Đại giống như bị người ta đánh cho một cái thấu đau thấu đớn.
Lúc ấy bị dọa nên mông không có cảm giác gì.
Lúc này có chút thả lỏng, mới chậm rãi cảm nhận được đau đớn.
Thúy thúy thấy trong phòng im ắng, không có tiếng khóc cũng không nghe thấy tiếng đồ vật bị vỡ trong lòng càng thêm bất an, liền rón rén đẩy cửa vào phòng xem xét.
Thì thấy Vân Đại đang vùi đầu vào đống chăn không khác gì con đà điểu.
Thúy Thúy thấy hành động của nàng thật sự muốn cười, nhưng lại cười không nổi, chỉ nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Vân Đại, mới thấy Vân Đại chậm rì rì từ trong chăn chui ra.
Vân Đại hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng ta, đôi mắt đơn thuần, nhưng Thúy Thúy thấy được sự tủi thân trong đó, trong lòng có chút không đành lòng.
“Di nương không cần đem những việc này để trong lòng, trước kia không thiếu việc Gia thành toàn cho di nương khác cùng người hầu....” Thúy Thúy nhỏ giọng trấn an.
Mặc kệ Gia dùng thϊếp thất của mình thưởng cho những trợ thủ đắt lực, hay di nương khác coi trọng người nào, đến cầu người, người không nói một câu liền đáp ứng, cho nên bên ngoài mới truyền nhau rằng người rộng lượng hơn phân nửa có liên quan đến việc này.
Nhưng nàng ta không nói thì không sao càng nói Vân Đại càng thêm khổ sở.
Nàng tự nhiên cũng có hỏi thăm qua, nếu không phải như thế, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám làm việc này.
Nghe nói hắn còn ban thưởng nhà cùng ngân phiếu cho những người đó cũng là sự thật.
Chỉ là, sao đến lượt nàng, liền biến thành việc để người khác chê cười.
Vân Đại chỉ cần tưởng tượng người mà mình xem trọng lại chính là đại ma vương trong giấc mộng kia liền cảm thấy không thể rời khỏi vận mệnh như tiểu thϊếp kia.
Hiện tại cẩn thận nhớ lại, cơn ác mộng kia bắt nguồn lúc nào, chắc là lúc nàng rơi xuống nước kia.
Mọi người đều nói đại nạn không chết, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Mới đầu Vân Đại cũng cho rằng như vậy.
Nàng rơi xuống nước liền được quý nhân cứu giúp.
Người trong thôn một lòng chú ý, quý nhân hắn có phải cứu người hay không, họ chỉ quan tâm hắn quần áo đơn bạc, Vân Đại là một cô nương gia nhưng bị hắn bế trong lòng, trên người được bọc ngoại sam của hắn, liền muốn hắn phụ trách, bằng không sẽ đến quan phủ báo án.
Tuy cách này có chút cưỡng ép, nhưng ở địa phương hẻo lánh này chỉ có thể như thế, nếu quý nhân thấy chết không cứu, ngược lại cùng hắn không có quan hệ gì.
Thế nên sau khi tỉnh dậy Vân Đại được quý nhân nhận lời, đối phương để lại tín vật sẽ phụ trách việc này.
Quý nhân tất nhiên không ngoài ai khác chính là gia chủ của Diệp gia, Diệp Thanh Tuyển.
Nhưng từ khi bị rơi xuống nước ngày ấy, Vân Đại liền mơ thấy những cơn ác mộng cổ quái.
Từ đó nàng mới biết tên húy của người kia là “Diệp Thanh Tuyển”, mới biết được nơi này là Trĩ Thủy Uyển.
Người có kết cục bi thảm kia chính là tiểu thϊếp của gia chủ Diệp Thanh Tuyển, tiểu thϊếp đó sống ở nơi gọi là Trĩ Thủy Uyển.
Thực không khéo, Vân Đại cũng là tiểu thϊếp của người được gọi là Diệp Thanh Tuyển, cũng sống ở nơi kêu là Trĩ Thủy Uyển.
Nếu muốn nói những việc này không có quan hệ gì đến mình, đến nàng cũng không thể không tin nổi.
Vân Đại không phải là người thông minh, nên hiện tại không biết giải quyết như thế nào.
Nàng vốn đánh liều một lần, nếu thành, thì tâm nguyện của nàng được đền đáp, nhưng nếu bất quá không thành cùng lắm nàng bị đuổi ra khỏi Diệp phủ, không còn mặt mũi nào mà quay về quê thôi.
Nhưng càng không nghĩ đến nàng cách tên đại ma vương kia càng ngày càng gần.
“Di nương nên nghĩ thoáng một chút, nghĩ di nương cùng Gia đó chính là duyên phận, duyên trời tác hợp, người khác cầu còn không được đâu”
Trời đất chứng dám, Thúy Thúy chỉ muốn trấn an Vân Đại, nhưng nàng ta đâu biết được mỗi lời nói của nàng ta đều như dao nhỏ ghim vào lòng Vân Đại.
Vân Đại càng cảm thấy thật mất mặt, đem đầu chôn sâu xuống không muốn để ý đến nàng ta.
Thúy Thúy không biết được trong lòng Vân Đại nghĩ gì, chỉ không ngừng an ủi nàng.
Liên tiếp mấy ngày an tĩnh, Vân Đại ngây ngốc tại Trĩ Thủy Uyển không dám chạy loạn.
Bên ngoài im ắng, dường như không một ai nhớ đến chuyện ngày đó.
Ngay cả Vân Đại cũng cho rằng việc này cứ như vậy qua đi, cho đến khi nhìn thấy một nử tử mặc một chiếc váy màu xanh đi đến.
Người này chính là đại nha hoàn hầu hạ lâu năm bên cạnh Diệp Thanh Tuyển, tên Thanh Phỉ.
Thanh Phỉ cố ý đến đây, Thúy Thúy cũng có chút kinh ngạc.
“Thanh Phỉ tỷ tỷ có việc gì phân phó?” Thúy Thúy tiến ra nghênh đón.
Thanh Phỉ rũ mắt lạnh lùng liếc Thúy Thúy một cái, đánh giá xung quanh, bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Vân Đại núp sau rèm cửa.
“Ngươi chính là Vân di nương?” ngữ khí không có chút khách khí của nàng ta người trong phủ đều quen thuộc.
Vân Đại đi ra, Thúy Thúy đến bên cạnh nàng, ở bên tai nói ra thân phận của đối phương.
Thanh Phỉ nâng nâng cằm nói:” Gia mấy ngày trước có phân phó muốn di nương qua hầu hạ, không biết di nương mấy ngày qua thu thập thế nào?”
Thanh Phỉ đánh giá nàng, trong mắt xẹt qua tia bất mãn, nói: “Di nương vẫn nên thu thập một chút, đêm nay liền qua đi.”
Nàng ta dứt lời liền xoay người nói với hai nha hoàn phía sau: “Chúng ta đi thôi.”
So với Vân Đại, nàng ta ngược lại càng ra dáng chủ tử hơn.
Nàng ta vừa đi, Thúy Thúy lập tức nhẹ nhàng thở ra, đối với Vân Đại nói: “Thanh Phỉ tỷ tỷ là người hung dữ nhất trong phủ này, các di nương vào phủ trước người, cũng đều xem sắc mặt của nàng ta, tóm lại di nương người sau khi qua đó, ngàn vạn lần đừng xảy ra xung đột gì với nàng ta.”
Vân Đại hơi hơi gật đầu, xoay người liền thu thập một ít đồ đạc.
Thúy Thúy đánh giá nàng, vốn tưởng trong lòng Vân Đại phải thương tâm lắm, lại không nghĩ rằng đối phương cũng không nói lời nào, dường như việc gì cũng chưa từng phát sinh.
Đối phương nhanh như vậy có thể tiếp nhận việc này, mọi người có chút ngoài dự đoán.
Tới khi trời gần tối, một bà tử đến dẫn đường cho Vân Đại.
Vân Đại là đi hầu hạ người khác, tự nhiên cái gì cũng không mang theo, tay không liền đi qua.
Thanh Phỉ đứng trong viện cùng với một nha hoàn, thấy Vân Đại, lúc này mới chậm rãi ngưng giọng, kêu nha hoàn kia đi xuống lãnh phạt.
Nha hoàn kia khóc thút thít chạy đi, Thanh Phỉ xoay người đi đến trước mặt Vân Đại, liếc mắt đánh giá Vân Đại từ trên xuống dưới, giọng điệu bất mãn kia lớn hơn vài phần.
“Không phải ta thân là nô tỳ đi bắt bẻ di nương ngài, di nương có biết các di nương khác ngày thường ăn mặc trang điểm như thế nào không?”
Vân Đại thầm nghĩ, nàng ở trong phủ căn bản chưa từng thấy qua những di nương khác trông như thế nào.
Nàng rũ mắt nhìn trên người mình một thân váy cẩm liêu, tuy không biết giá trị nhiều hay ít, nhưng cũng biết đây là thứ tốt, mặc trên người cũng rất đẹp nha.
Thanh Phỉ nói: “Gia hiện tại đã ra ngoài xã giao, ước chừng giờ Tuất mới trở về, người cần cho gia uống canh giải rượu, hầu hạ Gia tắm rửa, xoa bốp, làm ấm giường cho người trước khi đi ngủ...”
Vân Đại hơi nâng mi, nghi hoặc nói: “Trời nóng như vậy, cũng muốn làm ấm giường sao?”
Thanh Phỉ ngẩn người, nói: “Nghe nói di nương đến từ nông thôn.”
Vân Đại nghe nàng ta nói, có chút khó hiểu.
“Ngươi không hiểu quy cũ trong phủ cũng không sao, có thể từ từ học, ngươi phải biết trên người chủ tử không phải lúc nào cũng an toàn, cũng có những tai họa ngầm.”
Thanh Phỉ quét mắt liếc nàng một cái nói: “Tỷ như tàn châm... những cái đó là chuyện bí mật, tóm lại có người nằm trên đó, mới kiểm tra được có bị người khác ám toán hay không.”
Vân Đại lập tức bừng tỉnh.
Thanh Phỉ nói những việc cần chú ý khác một lúc, Vân Đại liền vào phòng của Diệp Thanh Tuyển.
Trong phòng có hai cái nha hoàn đang cẩn thận lau chùi đồ vật, thấy nàng đến, tựa như biết được thân phận của nàng, thực quy cũ cùng nàng hành lễ.
Qua một lúc, Thanh Phỉ liền cầm một bộ váy mới tới.
“Các di nương khác trong phủ đều rất am hiểu lấy sắc dụ người, di nương nếu cứ mặt mày xám tro như vậy, thật lãng phí cơ hội có được.”
Vân Đại tiếp nhận xiêm y kia, sờ vào thật mềm mịn, liền biết đây là bộ váy cực tốt, liền đi vào trong thay xiêm y khác.
Chỉ là sau khi mặc xong nàng mới biết, bộ xiêm y này cổ áo cực thấp, lộ ra một mảng xương vai xanh gợi cảm, thật sự quái dị.
Vân Đại cảm thấy mặt bộ này thật mắc cỡ, lại thấy vẻ mặt của Thanh Phỉ cùng những nha hoàn khác thật bình thường, nghĩ đến Thanh Phỉ vừa mới bảo nàng đến từ nông thôn, nàng sợ nói ra chọc người chê cười, đành phải làm bộ như không có việc gì.
Đến giờ Tuất, Diệp Thanh Tuyển quả thực từ bên ngoài trở về.
Hắn vào phòng, liền đứng trước bình phong xoa xoa ấn đường.
Hắn đợi trong chốc lát vẫn không thấy có người tiến đến, bỗng nhiên mở bừng mắt, đôi mắt đen liền thấy một người duy nhất còn sống trong phòng.
Vân Đại đứng bên cạnh, thấy hắn bỗng nhiên nhìn về phía mình, cũng có chút kinh ngạc.
Ánh mắt Diệp Thanh Tuyển nhìn thoáng qua người nàng, ngay sau đó dời đi, đến cạnh ghế dựa ngồi xuống.
Nhớ tới lời Thanh Phỉ nói, Vân Đại vội chuẩn bị tốt canh giải rượu bưng tới.
Diệp Thanh Tuyển không nói lời nào mà tiếp nhận, đang muốn đưa lên môi, bỗng nhiên dừng lại động tác, mới nhận ra người trước mắt là người nào, ánh mắt lần nữa dừng trên mặt Vân Đại.
Hắn đem canh giải rượu đặt trên bàn, thấy Vân Đại ăn mặc thành như vậy, kéo kéo khóe môi.
Vân Đại thu lại tầm mắt không nói.
Diệp Thanh Tuyển liền đứng dậy đi vào tịnh thất.
Vân Đại nhìn bát canh giải rượu nóng hầm hập trên bàn, có chút do dự, liền nghe thấy có người gõ cửa.
Vân Đại mở cửa, liền nhìn thấy Thanh Phỉ vẫn còn chưa đi ngủ.
Thanh Phỉ hỏi nàng: “Chủ tử chưa uống canh sao?”
Vân Đại lắc lắc đầu.
Sắc mặt Thanh Phỉ lập tức lạnh lùng nói: “Thân mình chủ tử trước nay đều không tốt, di nương cần phải khuyên nhủ người uống vào...”
Vân Đại chần chờ nói: “Nếu hắn không uống thì sao...”
Thanh Phỉ nói: “Di nương khuyên người nhiều hơn là được, nếu người thật sự không uống, tất nhiên là do canh giải rượu không ổn, di nương cần đem canh uống thử trước, người sẽ không còn gì để nói.”
Vân Đại cảm thấy gia đình giàu có thật phiền phức, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Thanh Phỉ cho nàng một ánh mắt tán dương, sau đó biến mất ngoài cửa.
Vân Đại vào phòng, một lát liền nhìn thấy Diệp Thanh Tuyển từ tịnh thất đi ra, hướng bên trường kỉ ngồi xuống.
Vân Đại vội đem canh giải rượu đưa qua cho hắn, khuyên nhũ: “Ngài buổi tối uống rượu, vẫn nên uống ít canh giải rượu này đi.”
Diệp Thanh Tuyển nghi hoặc hỏi nàng: “Ngươi sao không khóc?”
Vân Đại vẻ mặt không hiểu.
Diệp Thanh Tuyển rũ mắt nhìn nàng, nghĩ đến bộ dáng đáng thương của nàng bị khi dễ ngày ấy, một chút hổ thẹn đều không có.
Chỉ là hắn cảm thấy có chút mới mẻ, nàng càng trở nên thành thật.
Đáy mắt hắn xẹt qua tia tiếc nuối, cảm thấy bộ dạng phòng bị kia của nàng ngược lại không đáng yêu như lúc trước.
“Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ hận ta...” khóe môi hắn mỉm cười, giờ có chút mệt mỏi, thu liễm bớt sự bén nhọn, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
Dường như những hành động ở cùng nàng ngày ấy đều là bất đắc dĩ.
“Bây giờ ngài uống canh sao?”
Vân Đại bưng canh giải rượu lâu rồi, có chút mỏi tay, nàng cố tình không tiếp lời hắn, chỉ là nhẫn nại hỏi hắn lần nữa.
Diệp Thanh Tuyển lại chớp chớp mắt nói: “Ngươi vốn có chút ưu thế hơn so với người khác, hà tất gì phải nóng vội?”
Vân Đại càng không hiểu ý hắn.
Diệp Thanh Tuyển xoay người hướng đến bên giường đi đến, trong tay cầm một quyển sách lên xem.
Vân Đại thấy hắn không hề để ý đến mình, nhớ tới lời nói cường điệu của Thanh Phỉ, trong lòng cảm thấy mờ mịt.
Hắn rốt cuộc vẫn không muốn uống? Chẵng lẽ thật sự muốn nàng uống?
Vân Đại rũ mắt nhìn chén nước đen như mực kua, nhịn không được nhăn đôi mày thanh tú.
“Ngài quả thực không uống?” Nàng lại nhịn không được nhỏ giọng hỏi hắn lần nữa.