"!"
Người mù cảm nhận được vật lạnh thể lạnh lẽo trên cổ, cũng không dám động đậy, chỉ có hai tay còn đang co quắp dưới chăn nắm chặt ga giường.
Anh cố gắng kìm nén xúc động muốn hét lên của mình, anh nuốt nước bọt: "Anh đừng bốc đồng, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh. Thật đấy! Cái gì cũng được."
"Hửm, vậy sao? Chỉ cần tôi nói ra thì cái gì anh cũng có thể cho, vậy sao lại bỏ qua lời nói của tôi, hử? Người mù nhỏ." Những lời nói cay nghiệt và lạnh lùng của kẻ sát nhân lại vang lên.
Hắn lại lộ ra bộ dạng hung ác cùng ý vị lạnh lẽo.
Người mù suy nghĩ một chút về những gì hắn vừa nói, sắc mặt của anh lập tức trắng bệch, mở miệng nói: "Hả? Điều này ... Không, tôi không thể chấp nhận được, đừng, đừng!"
Ngay khi người mù do dự, con dao kề trên cổ anh lại cứa sâu một chút.
"Không muốn sao? Ồ, tôi còn chưa có làm gì anh mà, nếu tôi thật sự làm cái gì, chẳng phải anh sẽ hét to lên sao?"
Kẻ gϊếŧ người lấy con dao trên tay xuống và ném nó sang một bên, con dao va chạm với sàn nhà lát gạch phát ra âm thanh giòn giã, trong căn phòng tối tăm này nó trở nên dị thường sắc bén.
Kẻ gϊếŧ người quỳ một chân lên giường, vén chăn lên, nắm lấy vai người mù và đẩy anh vào đầu giường.
Người mù run rẩy: "Đừng. . ."
“Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt, vậy anh chủ động đi.” Kẻ gϊếŧ người đã nói với người mù một câu không rõ ràng như vậy.
Người mù có thể cảm nhận được rằng kẻ gϊếŧ người đang ở rất gần anh, thậm chí hơi thở của họ đều hoà quyện vào nhau, trong không khí bức bách, dần dần nóng lên.
Trước khi người mù kịp phản ứng, giây tiếp theo, anh đã hiểu ý của kẻ gϊếŧ người.
"Ưm! Ưm, đừng ... A, ưm!"
Hơi thở xa lạ trong nháy mắt tràn ngập cánh mũi người mù, nhưng kẻ gϊếŧ người vẫn chưa hài lòng khi chỉ nếm được cánh môi mềm mại, hắn dùng sức bóp cằm người mù một cái, buộc anh phải mở miệng ra.
Trong khoảnh khắc người mù kêu lên đau đớn, chiếc lưỡi thô ráp đột nhập vào khoang miệng mỏng manh của anh.
“Ư, ha, anh buông ra… Thả tôi ra.” Hai tay của người mù bị kẻ gϊếŧ người gắt gao khoá chặt ở phía sau, chân cũng bị buộc phải tách ra để thuận tiện cho hắn mυ'ŧ cắn.
Người mù muốn phản kháng, nhưng lại chỉ có thể hơi ưỡn eo lên, dùng sức cọ cọ vào hạ thể của kẻ gϊếŧ người, nhưng điều này lại khiến đối phương thở gấp hơn.
"Mẹ nó, con điếm nhỏ, anh cứ nóng lòng như vậy, là vì giằng lòng không nổi sao?" Kẻ gϊếŧ người không hề báo trước buông miệng người mù ra: "Ừm, nhưng trước tiên anh phải hoàn thành câu đầu tiên tôi nói.”
"Liếʍ của tôi, nếu không tôi gϊếŧ anh, hiểu không?"
Kẻ gϊếŧ người ngậm môi dưới của người mù nói, hắn sợ anh không thể nghe thấy, nên còn cắn mạnh xuống, không biết có chảy máu hay không, nhưng người mù cảm giác được đau đớn và tê liệt.
"Biếи ŧɦái, anh là kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái kia. . ."
Người đàn ông mù đã nhận ra danh tính của kẻ đột nhập trước mặt mình, đối mặt với một người như vậy, kêu cứu sẽ không có tác dụng, có thể sẽ khiến nhiều người bị thương hơn, bởi vì những người sống trong tòa nhà nhỏ này đều là những người lớn tuổi, căn nhà này cũng là do ba mẹ anh để lại.
Nhưng nếu chỉ dựa vào sức của mình người mù thì không thể, anh cảm giác được vóc dáng của người đàn ông đang đè ép mình —— Anh dám chắc mình trốn không thoát, đối phương là sát thủ chuyên nghiệp. Không bằng đánh cược một phen: "... Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, anh dùng những thủ đoạn này làm gì?"
"Tất nhiên là tôi cũng sẽ gϊếŧ chết anh, chỉ là trước khi gϊếŧ cũng phải để tôi chơi chán đã rồi tính sau. Hơn nữa tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh có biết không, anh càng hiền lành như này, sẽ làm cho tôi càng muốn tàn nhẫn bắt nạt anh hơn? Tôi chỉ muốn xem thử anh chịu đựng được tới mức nào."
Kẻ gϊếŧ người vừa nói chuyện nhỏ nhẹ, tay hắn vừa mân mê khuôn mặt của người đàn ông mù, như thể hắn đang đánh giá xem nơi nào sẽ tốt hơn để bắt đầu đâm xuống.
Xúc cảm lạnh lẽo làm cho người mù cả người nổi lên từng trận da gà, tiếp theo hắn cũng không dịu dàng như vừa rồi nữa, một tay áp người mù xuống dưới thân, không hề báo trước kéo khóa quần trên của mình ra, vật to lớn bật ra ngoài.
"Bảo bối, ngậm nó đi."