Trúc Mã Chẳng Thể Thành Đôi

Chương 1: Phản bội

Chương 1

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Hạ Du. Trước đây mỗi lần đến sinh nhật cậu Lê Thành lúc nào cũng bận rộn chuẩn bị từ trước mấy tuần liền. Bên nhau đã hơn mười năm, từ lúc bọn họ còn là những đứa trẻ cho đến khi trở thành người yêu, Hạ Du lúc nào cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu cảm thấy có lẽ cậu được sinh ra vào một ngày may mắn nhất mới có thể được ba mẹ yêu thương và một người yêu luôn yêu thương cậu hết lòng.

Cậu luôn cho rằng bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau như vậy, thế nhưng điều cậu chẳng bao giờ ngờ đến lại xảy ra. Mặc dù từ nhỏ đã bên nhau nhưng sở thích của cậu và Lê Thành lại khác biệt hoàn toàn. Cậu sống hơi hướng nội, yêu thích chụp ảnh, ước mơ của cậu là trở thành một nhϊếp ảnh gia đi khắp nơi chụp lại những khoảnh khắc đẹp trên thế giới. Thế nhưng vì tình yêu cậu sẵn sàng từ bỏ ước mơ đó mà ở lại với Lê Thành, cùng anh lập nghiệp. Còn Lê Thành từ nhỏ đã luôn mang chí lớn, anh luôn muốn tự mình thành lập công ty trở thành ông chủ. Bọn họ đã cùng nhau thành lập nên một công ty về thiết kế phần mềm, đến nay nó đã rất thành công.

Vốn dĩ mấy chuyện này cũng không phải là sở trường của cậu nên ngoài mấy năm đầu tiên là cậu ở công ty phụ giúp thì những năm nay cậu luôn ở nhà kiếm tiền bằng việc chỉnh sửa ảnh. Lê Thành luôn bảo cậu chẳng phải làm gì cả cứ để anh ta nuôi cậu nhưng cậu vẫn muốn làm, bởi việc này cũng xem như là có liên quan đến ước mơ của cậu.

Dù không còn làm ở công ty nữa nhưng đôi khi cậu vẫn đến công ty để thăm Lê Thành hay làm cơm đem đến cho anh. Mọi người trong công ty đều biết bọn họ là một đôi. Các cô gái trong công ty lúc nào thấy cậu đến cũng hay trêu ghẹo.

Mấy tháng gần đây có một nhân viên mới đến công ty, cậu ta là lập trình viên. Nghe mấy cô gái trong công ty bảo cậu ta rất đẹp, không chỉ đẹp mà còn là một người khá lạnh lùng, mấy cô truyền tai nhau gọi cậu ta là “băng sơn mỹ nhân”. Lúc đầu Hạ Du cũng không có suy nghĩ gì nhiều thế nhưng có một vài lần cậu mang cơm đến thăm Lê Thành thì lại thấy cậu ta ở trong phòng cùng anh ăn cơm. Bọn họ cười nói vui vẻ nào có chút dáng vẻ gì gọi là lạnh lùng.

Không biết từ lúc nào Lê Thành thường ở lại công ty hơn, lúc ở nhà cũng không bám lấy cậu như trước nữa. Hạ Du cố ép mình đừng suy nghĩ nhiều, cho đến hôm nay, cậu nhìn tấm ảnh hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm vui vẻ dưới ánh nến, là Lê Thành và Thanh Thư.

Trong ngày sinh nhật của mình, cậu ở trong ngôi nhà của mình và bạn trai nhìn thấy bạn trai mình đi ăn cùng người khác.