“Đừng quá áp lực, cứ coi đó là thù lao của cậu sau này giúp tôi trị liệu.”
Tần Thâm đưa bút cho Bùi Ngữ.
Nhưng thù lao đã cho rồi?
Bùi Ngữ chớp mi nhìn Tần Thâm.
Làm việc ở nhà nhưng Tần Thâm vẫn ăn mặc chính quy chỉ không thắt cà vạt. Đường viền cổ áo mở ra lộ xương vai xanh, đường nét sắc sảo sang trọng mà lười biếng.
Không thể không nói bỏ qua căn bệnh và đôi chân bất tiện, anh ấy đúng là một đối tượng liên hôn rất tốt, không chỉ có gương mặt ưa nhìn, lúc tiếp xúc cũng rất chừng mực, ngay thẳng tự chủ.
“Những thứ này tôi không thể giữ....” Bùi Ngữ đặt bút và văn kiện lên bàn.
Đôi mắt Bùi Ngữ rất đẹp, trong veo không tỳ vết, tròn hơn mắt phụng ngủ*, cười lên trông hoạt bát nhanh nhẹn, lông mi dài độ cong vừa phải.
(*mắt phụng ngủ hay mắt thụy phụng dùng để chỉ đôi mắt thon dài, con ngươi nằm sát khóe mắt, khoảng 1/3 đỉnh con ngươi được che bởi mí mắt trên, đuôi mắt hơi hếch lên, trong như hơi cười.)
Bùi Ngữ từ chối, Tần Thâm không quá bất ngờ. Nhưng những thứ này với Tần Thâm mà nói thì không quan trọng, sau khi tài phú tích lũy được một khoản nhất định, trong tài khoản là những dãy số chữ số đầu không bao giờ biến động.
Nguyên nhân Tần Thâm cho Bùi Ngữ quà cũng do thân thế của cậu.
Bùi ngữ vốn sinh ra trong hào môn, xe sang, đồng hồ xa xỉ, phụ kiện trang sức vân vân... đã sớm hưởng thụ sớm hơn Lâm Thư Tinh. Tần Thâm hy vọng Bùi Ngữ cũng có được những thứ này.
“Tuy rằng chúng ta là hiệp nghị liên hôn, nhưng những thứ nên cho cũng phải cho.”
“Nếu cậu nhận tôi sẽ vui.” Môi mỏng Tần Thâm hé mở, con ngươi đen nhìn chăm chú Bùi Ngữ vẻ mặt nghiêm túc.
Tần Thâm muốn tặng đồ không phải vì sĩ diện, vì anh thật sự muốn tặng.
Nhìn nhau vài giây, Tần Thâm bị đánh bại, anh tiến về phía trước nắm lấy đầu ngón tay Bùi Ngữ.
Bùi ngơ ngác trong đầu toàn câu “kéo lấy tôi làm gì”.
“Tôi cảm thấy nắm lấy tay cậu ký sẽ nhanh hơn, tôi còn công việc phải giải quyết, việc này phải tốc chiến tốc thắng.”
Bùi Ngữ: “?”
Bùi Ngữ còn chưa thấy qua bá tổng tặng đồ còn tặng tích cực như thế. Vốn Bùi Ngữ đã động lòng với món quà này, nhưng cơ bản đều trong trạng thái bị dắt đi. Bùi Ngữ không phản kháng, Tần Thâm một tay mở nắp bút, một tay cầm lấy tay Bùi Ngữ từng nét từng nét viết tên Bùi Ngữ xuống cột người nhận.
Bàn tay Tần Thâm rộng, ấm áp, khô ráo lực chú ý của Bùi Ngữ đều đặt trên những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay Tần Thâm.
Dựa quá gần, có thể ngửi thấy rất rõ mùi tuyết tùng trong veo cùng hương gỗ trầm lắng. Đợi hồi thần ở cột ký tên đã viết xong hai chữ: [Bùi Ngữ].
Bùi Ngữ nhìn xuống cái tên được ký bởi Tần Thâm. Chữ viết mảnh mai tinh tế tròn trịa rất giống với nét chữ của Bùi Ngữ, hoàn toàn khác với nét chữ nguệch ngoạc không gò bó của Tần Thâm.
“Anh còn biết mô phỏng chữ ký?” Bùi Ngữ kinh ngạc.
Lòng bàn tay Tần Thâm áp lên mu bàn tay trắng nõn tinh xảo của Bùi Ngữ, ngừng vài giây rồi buông ra, giọng anh chậm và sâu: “Trên thương trường quá lâu chung quy phải biết một vài mẹo nhỏ.”
Bùi Ngữ hợp tình hợp lý nghi ngờ Tần tiên sinh đã làm qua việc xấu gì đó.
Bùi Ngữ do dự nhìn chữ ký của mình trong lòng hỏi: "Nhưng ký thế này...có hiệu quả về mặt pháp luật sao?”
“Đương nhiên, cậu biết tôi biết.”
Tần Thâm kiên định nhìn Bùi Ngữ: “Chỉ cần cậu không nói nó vĩnh viễn có hiệu quả.”
Con ngươi của người đàn ông trước mặt âm trầm u tối, khi nhìn chằm chằm vào đối phương sẽ khiến người ta có một loại ảo giác vô cùng trìu mến, như có một loại cảm xúc dâng trào trong đáy mắt.
L*иg ngực Bùi Ngữ nóng lên, tim không khống chế được tăng tốc, cậu hoảng sợ lấy lại tinh thần nói đùa: “Vậy khẳng định tôi không nói, tự nhiên khi không có nhiều tiền như thế, tôi cũng không phải thằng ngốc.”
“Ừm, cậu không ngốc.”
“Thành tích học tập của cậu rất tốt, đi học luôn đứng đầu trong lớp.”
Rõ ràng là câu trần thực bình thường, nhưng từ trong miệng của Tần tiên sinh nói ra. giống như chứa đựng một chút nuông chiều nhưng vẫn là ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đó.
Vì suy nghĩ lung tung của bản thân mà thấy nóng mặt, Bùi Ngữ buông văn kiện ra rồi xoay người rời đi.
“Tôi không làm phiền anh làm việc nữa, đi trước đây.”
Cửa phòng sách đóng hồi lâu Tần Thâm mới đến trước bàn làm việc.
Trong hộp thoại wechat là tin nhắn oanh tạc điên cuồng của Giang Nhất Bạch.
[Ngày mai cậu có tham gia vào việc thu mua Chúng Họp hay tôi ra mặt?]
[Người đâu rồi?!!!]
[Lúc trước cậu không đột nhiên biến mất như thế.]
Sau vài câu chửi bới vô năng Giang Nhất Bạch biết Tần Thâm buổi sáng mới đến Lâm gia: [Cậu đừng nói là đã đi bồi vợ rồi, bỏ tôi ở đây đúng không?!!]
Tần Thâm: [.]
Giang Nhất Bạch: [! Cậu còn biết để ý đến tôi, tôi đã chờ cậu 15 phút rồi]
Tần Thâm: [À]
Tần Thâm không cảm thấy Giang Nhất Bạch sẽ ngồi không chờ.
Tần Thâm: [Việc thu mua đó cậu đi đi, ngày mai Dương Thâm khai giảng, tôi đưa Bùi Ngữ đi học.]
Đối phương im lặng vài giây sau đó gửi rất nhiều dấu chấm than.
Giang Nhất Bạch: [Cho nên lúc nãy cậu thật sự đi bồi vợ?! Cậu đúng là tra Alpha trọng sắc khinh bạn.]
Tần Thâm: [Đừng nói bậy, nói chuyện chính đi.]
Giang Nhất Bạch: [Ha ha, nhưng mà rất nhiều phú nhị đại đang ở trong diễn đàn đặt cược.]
Tần Thâm cau mày: [Đặt cược cái gì?]
Giang Nhất Bạch: [Đặt cược Bùi Ngữ có thể theo cậu được bao lâu, dù sao danh tiếng của cậu ở bên ngoài cũng không tốt.]
Tần Thâm: [Vô vị.]
Giang Nhất Bạch: [Ha ha ha, vậy tôi đặt ngược lại, nếu kiếm được tiền thì mời cậu và anh dâu ăn bữa cơm.]
Tần Thâm: [......]
***
Bùi Ngữ ôm văn kiện vừa ra khỏi cửa, liền đυ.ng phải Tần Nghị Dương đang đợi cậu ở hành lang. Tần Nghị Dương rất hiếu kỳ, hỏi Bùi Ngữ đến phòng sách cùng Tần thâm làm gì.
Bùi Ngữ nghĩ nhận được một khoản tiền kết xù, cũng không có gì phải giấu giếm Bùi Ngữ đưa văn kiện cho Tần Nghị Dương xem.
“Wow, lúc trước tại sao tôi không phát hiện anh họ lại rộng rãi như vậy!?”
Tần Nghị Dương chỉ hâm mộ nhưng không ghen tị, càng ngày càng tin Tần Thâm và Bùi Ngữ nhất kiến chung tình.
“Đại gia, cầu bao dưỡng!!!”
Biểu Cảm Tần Nghị Dương khoa trương, theo bản năng muốn ôm lấy vai Bùi Ngữ, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia, Tần Nghị Dương vội rút tay lại.
Xém chút nữa là tiêu rồi.
Bùi Ngữ nói đùa: “Được, tối nay tôi sẽ nói với Tần Thâm. Nói cậu nói tôi lấy tiền của anh ấy cho bao dưỡng cậu.”
Tần Nghị Dương ôm chặt trái tim bị thương: “Không ngờ anh lại là người thổi gió bên tai.”
Bùi Ngữ: “......”
Không trò chuyện tiếp được nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn ngào của Bùi Ngữ, Tần Nghị Dương kìm chế lại hỏi: “Ông chuẩn bị quà cho anh, anh có thích không? Ông lúc nãy còn lén hỏi em không biết anh có vừa ý không.”
Bùi Ngữ nhớ đến món quà đặt trên bàn sách trong phòng ngủ: “Vẫn chưa mở, để tối tôi mở ra xem.”
“Dù ông tặng tôi cái gì tôi cũng rất thích.”
Sau khi ăn tối, Bùi Ngữ trở lại phòng ngủ ngâm nước nóng cho thoải mái. Sương trắng dày đặc trong không gian kín. Nước từ tóc nhỏ xuống xương vai xanh thấm ướt đường viền cổ áo.
Đôi má trắng bị hơi nóng làm đỏ ửng, đôi mắt ướŧ áŧ, khí chất mềm mại dịu dàng.
Bùi Ngữ ngồi lên giường lấy máy sấy sấy cho khô tóc, sau đó mở quà ông Tần tặng.
Tháo chiếc nơ buộc chiếc hộp vừa được mở ra, một món đồ sứ hình hoa hướng dương màu xanh da trời và một chiếc vòng tay ngọc bích hình hoa sen màu hồng nhạt xuất hiện trước mắt.
Bùi Ngữ nhìn màu xanh nhạt tươi tắn trang nhã của đồ sứ và những hoa văn vết nứt sạch sẽ trên thân đồ sứ. Giống như chợt lóe lên tâm trí hình ảnh “sau cơn mưa trời xanh mây trắng”.
Bùi Ngữ kinh ngạc lẩm bẩm: “Không phải chứ!?”
Bùi Ngữ lấy điện thoại chụp ảnh rồi tìm kiếm trên mạng, còn thật sự tìm được những tin tức liên quan.
Tin tức tường thuật trận trực tiếp hiện trường bán đấu giá đồ sứ, đồ sứ giống hệt như cái trong tay Bùi Ngữ đang cầm, được người mua tư nhân mua sưu tập ở nhà đấu giá Giang Tô Fovbes vài năm trước.
Bùi Ngữ: “......”
Tay hơi run.
Ông Tần ra tay quá hào phóng, mà Bùi Ngữ buổi sáng ôm món quà này đi lung tung rất lâu, tuy có đệm mềm bảo hộ, nhưng nếu không cẩn thận làm bể....
Dù Tần Thâm mới nói với Bùi Ngữ đừng nói cái gì mà đem bản thân bán đi cũng không đền nổi.
Nhưng cầm trên tay món đồ sứ giá trị hàng trăm triệu, tay Bùi Ngữ không khỏi run rẩy, vội vàng đặt đồ sứ lên giường tim đập thình thịch.
Này cũng quá dọa người rồi.
Chẳng trách Bùi Ngữ cầm cản giác hơi nặng thì ra là đồ sứ!
Cái này đúng là bán cậu đi cũng không đền nổi, ông Tần không định cho Bùi Ngữ tùy tiện đặt món đồ sứ này trong phòng ngủ chứ.
Trong cơn mê Bùi Ngữ trong có một xúc động, buổi tối đột nhập vào phòng sưu tập lén đem nó trả về chỗ cũ.
Bùi Ngữ ngẩn ngơ một lúc, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng, cũng không dám đυ.ng vào đồ sứ đang đặt sâu trong đệm mềm, màu sắc đồ sứ sáng ngời mà không chói mắt. Cậu cầm chiếc vòng ngọc bích còn lại trong hộp. Mười tám viên trân châu hình hoa sen có màu hồng băng. Màu sắc của mỗi viên đều hơi khác biệt, trong tâm có màu hồng nhạt. Vòng bên ngoài màu ngọc lục bảo trong suốt tự nhiên, ở đuôi còn gắn một chiếc lông vũ nhỏ màu ngọc lam.
Lúc trước Bùi Ngữ cứ tưởng những người lớn tuổi đeo ngọc bích mới đẹp. Nhưng đôi vòng tay này tinh tế cảm giác mịn nhẵn, màu sắc hoạt bát rất thích hợp cho người trẻ tuổi. Dù Bùi Ngữ không biết giá cả chính xác của nó, nhưng chắc là rất đắt.
Bùi Ngữ xoay chuỗi ngọc vài phút, cũng đặt nó lên giường.
Đối diện với món quà quý giá này, cảm thấy mình như lâm đại địch, lấy điện thoại ra hỏi Tần Thâm, phát hiện cậu vẫn chưa thêm số wechat Tần Thâm.
Bùi Ngữ đứng dậy đi ra khỏi phòng, gõ cửa phòng ngủ đối diện.
Hành lang chỉ mở đèn ngủ nhỏ màu cam. Buổi tối Bùi Ngữ cũng không dám ầm ỉ ra tiếng động quá lớn, kề sát cửa nhẹ giọng gọi nhỏ. Ngay lập tức có tiếng bánh xe lăn đều sau cánh cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Bùi Ngữ vừa định mở miệng nói chuyện lại thấy Tần Thâm một tay đang dùng khăn lông lau mái tóc đang ướt sủng. Tần Thâm hình như mới tắm xong, toàn thân ẩm ướt, nước từ tóc trên trán nhỏ xuống áo choàng tắm màu xám đậm.
Do ra ngoài quá gấp, áo choàng tắm màu sáng chữ V sau mở ra một cách lười biếng.
Vì ngồi khoanh chân, Bùi Ngữ đang đứng vừa hạ mắt thì nhìn thấy cơ ngực phồng lên của Tần Thâm, đường nét rất đẹp, nước từ khe ở giữa chảy xuống, hòa vào nhau tạo thành một bóng xám.
Tất cả lời nói đều bị kẹt ở cổ họng, Bùi Ngữ trong lòng niệm phi lễ chớ nhìn, đồng thời che mắt lại.
“Che mắt làm gì?” Tần Thâm cụp mi, liếc nhìn bản thân một cái, nên mặc đều đã mặc, không nơi nào không thể gặp người.
Vừa mới tắm, giọng của Tần Thâm hơi khàn hơn so với ban ngày, len vào trong màn đêm càng thêm gợi cảm.
Lại ngửi thấy mùi tin tức tố của Alpha, Bùi Ngữ đột nhiên cảm thấy hơi khát.
Nghe Tần Thâm hỏi cậu có việc gì.
Bùi Ngữ lấy lại tinh thần, từ từ buông bàn tay đang che mắt xuống rồi nói về việc quà tặng.
“Tôi vừa mở quà ông tặng cho tôi, quá quý giá rồi, một đồ gốm sứ và một vòng tay ngọc bích.
“Tôi muốn trả lại.”
Lúc Tần Thâm bị nhìn, anh cũng quan sát Bùi Ngữ.
Bùi Ngữ mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton mềm mại, trong khung cảnh mờ ảo đôi mắt to rất dễ nhìn thấy, trên người mang theo mùi hương hoa hồng thoang thoảng.
Bóng đêm vừa nóng vừa ái muội, trong lòng Tần Thâm ngứa ngái, cúi đầu thấy Bùi Ngữ không mang dép thì nhíu mày.
“Dưới đất lạnh ra ngoài sao không mang dép?”
Bùi Ngữ: “?”
Bùi Ngữ không vừa ý chu môi: “Tôi còn đang nói chuyện quà tặng với anh. ”
Tần Thâm: “Vậy cũng phải mang dép đàng hoàng, cậu vừa phân hóa xong thân thể rất yếu, quay về mang dép vào trước đã.”
Bùi Ngữ: “....”
Thấy Tần Thâm kiên trì Bùi Ngữ chạy nhanh về phòng, mang dép vào, để an toàn còn mang thêm một đôi vớ trắng.
Tần Thâm nhìn thoáng vào xương mắt cá mảnh khảnh được bọc ở trên vớ vừa lòng gật đầu.
Tần Thâm mới trả lời Bùi Ngữ việc quà tặng: “Ông đã tặng cậu cứ nhận lấy, ông rất thích cậu.”
Bùi Ngữ cắn môi do dự, nghĩ đến chiếc vòng tay rất hợp nhãn: “Vòng tay tôi có thể đeo, đồ sứ vẫn nên trả cho ông đi, nếu không tôi ngủ không được.”
Vài giây sau, Tần Thâm thở dài: “Được, vậy cậu mang đồ sứ đó đặt vào phòng sưu tập của ông.”
Bùi Ngữ: “Hay anh cầm đi, tôi sợ.”
Nhìn thấy bộ dạng nhát gan của Bùi Ngữ, Tần Thâm không khỏi bật cười.
Di chuyển xe lăn vào phòng ngủ Bùi Ngữ, đặt đồ sứ lại vào hộp quà rồi buộc dây.
Tần Thâm đặt hộp quà lên chân, vào phòng sưu tần với Bùi Ngữ.
Còn không quên trêu chọc: “Bây giờ không lo lắng họp quà đè lên chân tôi nữa sao?"
Bùi Ngữ xấu hổ cắn môi không nói chuyện.
Đi được vài bước Bùi Ngữ mới ngập ngừng nói: “Vậy đợi sau khi để xong đồ sứ, tôi giúp anh massage chân?”
Tần Thâm khựng lại, nhìn Bùi Ngữ: “Cậu biết massage?”
Bùi Ngữ: “Vâng, biết một chút, lúc trước mẹ tôi thường nằm trên giường bệnh, có lúc tôi sẽ giúp bà ấy massage tay.”
Tần Thâ cười: “Được, tôi rất mong đợi.”
Trong lúc nói chuyện hai người đã đi tới phòng sưu tầm, đẩy cửa phòng, đèn trong hành lang chiếu vào. Công tắc đèn ở trên cao, Tần Thâm không mở được nhưng anh đã quen thuộc với phòng sưu tầm có thể trực tiếp điều khiển xe lăn đi vào.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, các bình sứ trưng bày riêng lẻ tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh đầy căn phòng. Bùi Ngữ mở to mắt cảm thấy cảnh tượng trước mắt như một giấc mơ.
Anh đi tới một tủ trưng bày trống phía trước, mở cửa tủ, trực tiếp để hợp quà vào trong.
“Để xong rồi, đợi ông tự mình lấy đồ bên trong ra.”
Bùi Ngữ đứng kế bên Tần Thâm, liếc nhìn anh, đồng ý.
“Sao cậu nói chuyện nhỏ tiếng vậy? ” Tần Thâm hỏi.
“Ả?” Bùi Ngữ cảm thấy môi trường im lặng: “Tôi cảm thấy mình giống một tên trộm, vô thức nhỏ giọng.”
“Bây giờ quay về phòng có thể yên tâm ngủ được rồi phải không." Tần Thầm cười mỉm.
“Được rồi.”
Lúc trước Bùi Ngữ từng làm việc bán thời gian ở quán bar Thâm Lam, mỗi ngày đều ngủ rất trễ, bây giờ mới 11 giờ cậu hoàn toàn không buồn ngủ.
“Nếu không quay lại giúp anh mát xa trước.” Bùi Ngữ nói.
Tần Thâm vừa muốn nói chuyện, từ đằng xa truyền đến một giọng khiển trách: “Ai đang ở đó?”
Ánh đèn pin rực rỡ theo âm thanh đi đến. Ánh sáng chói mắt vừa đúng đập vào mắt Bùi Ngữ.
Trong môi trường tối tăm Bùi Ngữ vốn rất căng thẳng, vừa bị dọa chân không cẩn thận bị xe lăn cán qua, thân thể không chịu khống chế ngã về phía trước.
Mí mắt Tần Thâm giật giật, vội vàng ôm Bùi Ngữ. Bùi Ngữ rơi vào vòng tay Tần Thâm, theo bản năng muốn ổn định thân thể nhưng nhìn không rõ, toàn thân được bao phủ bởi mùi tuyết tùng thoang thoảng.
Đột nhiên Bùi Ngữ vô tình đè lên một thứ gì đó, cảm giác hơi nóng, nóng hơn nhiệt độ cơ thể khiến bàn tay Bùi Ngữ tê dại. Còn chưa đợi Bùi Ngữ kịp phản ứng, tiếng kiềm chế nặng nề phát ra giữa môi và răng Tần Thâm vang lên bên tai. Cổ tay Bùi Ngữ bị Tần Thâm kẹp chặt.
Giọng nói Tần Thâm khàn khàn: “Cậu đừng sờ loạn.”