Buổi tối tại tòa dạy học, nhóm người chơi đang chạy như điên.
Thạch Nhiên dùng đạo cụ tăng cường tốc độ của mình, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn ra sau, phía sau y lúc này là một nhóm người chấp pháp mặc đồ trắng đang cầm thước dạy học.
Ngay trong buổi tự học tối vừa nãy, loa phát thanh thường phát ra tiếng chuông vào học nay lại đổi thành một đoạn âm thanh cao tần chói tai.
- Nghe như tiếng hét của ai đó đang sợ hãi tột độ.
Đến giờ y vẫn nhớ vẻ mặt của NPC tên Lưu Lộ kia.
Trong âm thanh khϊếp người kia, NPC Lưu Lộ lại lẩm bẩm: "Ải chạy trốn sao bắt đầu sớm thế nhỉ."
Nói xong chợt quay đầu nhìn đám người chơi bọn họ, giọng điệu quái dị: "Mong chờ vào kết quả kiểm tra cuối cùng của các cậu ghê ~"
Thạch Nhiên lập tức nghĩ đến lời nói lúc bọn họ tự giới thiệu khi mới vào lớp.
- "Vậy chúc cậu thuận lợi thông qua bài kiểm tra nha ~"
Lúc đó nghe còn không hiểu, nhưng kết hợp với lần này nghe cứ có cảm giác quái lạ.
Nhiều người chơi dày dạn kinh nghiệm như Thạch Nhiên cũng lập tức nhận thấy điểm khách thường, biết bây giờ bản thân phải làm gì đó để nâng cao tỉ lệ sống sót, nhưng vẫn hơi do dự trước đống nội quy của trường.
Nhất là nội quy thứ mười hai còn chưa xuất hiện, Thạch Nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lớp A10 bọn y hiện giờ chỉ còn ba người chơi. Lúc ăn tối, Anvile nói muốn đi dạo quanh sân trường đến giờ vẫn chưa về, hệ thống lại chậm chạp không có động tĩnh, cũng không biết tình hình của cô bên kia thế nào.
Lúc này chỉ còn y và Cố Dung Thời.
Nhưng khác với y, Cố Dung Thời dứt khoát đứng dậy, không nói năng gì đã rời khỏi lớp học với vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn vừa đi khỏi, trong lớp chỉ còn mình y là người chơi, NPC chung quanh càng tỏ ra quái dị.
Rađa báo động của Thạch Nhiên vang lên, kết hợp với những biểu cảm khác thường của những NPC kia, Thạch Nhiên nhanh chóng có phán đoán trong lòng: Không thể tiếp tục ở lại trong lớp, không cần biết tình huống ra sao cũng phải rời khỏi đây.
Thạch Nhiên lập tức đuổi theo Cố Dung Thời.
Y vừa ra khỏi lớp không bao lâu đã thấy nhóm người mặc đồ trắng đi ra từ lớp A11 bên cạnh, trong tay vẫn là cây thước dạy học, thậm chí còn cầm theo chiếc túi màu đen quen thuộc.
Sau khi phát hiện y chạy ra ngoài, đám người kia chia ra một nửa đuổi theo y và Cố Dung Thời.
Do đó, tình huống bây giờ là y đang bị một đám người đuổi theo.
Gác lại hồi ức, Thạch Nhiên chạy theo sau Cố Dung Thời, sắc mặt không khỏi xuất hiện biểu cảm nghiêm trọng.
Y đã dùng thêm đạo cụ tăng tốc, vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo Cố Dung Thời.
Diện tích tòa nhà dạy học của trường trung học Hồng Lâm rất rộng lớn, Thạch Nhiên chạy liên tục ba tầng đã thấy hơi đuối sức. Thế mà Cố Dung Thời trước mặt vẫn như không, tốc độ vẫn như cũ.
Nếu Cố Dung Thời không dùng đạo cụ, điều đó chứng tỏ mọi thuộc tính của bản thân hắn rất cao.
Mà người có thuộc tính cao như vậy lại chỉ là một người mới sao?
Trong đầu bỗng xuất hiện một phỏng đoán.
Nhưng tình huống khẩn cấp trước mắt không cho Thạch Nhiên quá nhiều thời gian suy nghĩ, hiện giờ y chỉ có thể cố gắng không để mình tụt lại, bị nhóm người chấp pháp bắt được.
Trong lớp, giáo viên vẫn đang giảng bài, học sinh vẫn nghiêm túc lắng nghe, mặc cho tiếng động đuổi bắt ngoài hành lang có lớn cỡ nào, bọn họ vẫn như thể không nghe thấy.
Nhiệt độ bên ngoài sụt giảm nhanh chóng, vừa tối lại vừa không có gió, so với trong phòng như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Sau khi bọn y thoát khỏi tòa nhà dạy học, gặp ngay Từ Phong cùng những người chơi còn lại đang chạy trối chết.
Nhóm người chấp pháp đuổi sát phía sau, dù tốc độ của Từ Phong có nhanh thì sức chịu đựng cũng sắp hết, chạy vòng quanh sân trường rộng mênh mong khiến gã bị tụt lại sau cùng.
Trước kia cây thước dạy học kia sắp chém xuống đùi mình, Từ Phong chửi thầm một tiếng, quả quyết lấy đạo cụ không gian cấp A của mình ra.
Ngay giây sau, Từ Phong biến mất.
Đây là đạo cụ có tác dụng trong phạm vi, người chơi chung quanh cũng được đạo cụ đưa đi, ngay cả Cố Dung Thời đi đầu cũng bị kéo vào.
Sân trường chỉ còn lại nhóm người chấp pháp đứng tại chỗ.
...
Những người chơi bị đạo cụ không gian đưa đi không kịp chuẩn bị, vừa đến nơi đã ngã lăn ra đất, bao gồm cả người sử dụng đạo cụ Từ Phong cũng ngã sấp mặt.
Chỉ có mình Cố Dung Thời lúc đến thế nào thì giờ vẫn như thế, vóc dáng cao lớn đứng đó lạnh lùng nhìn bọn họ.
"May mà tôi còn giữ lại phòng tình huống tệ nhất, nếu không đã chết ở đó rồi." Từ Phong đứng dậy, nhớ lại cây thước vừa nãy suýt nữa chém xuống người mình mà vẫn hãi: "Tình hình hiện tại là sao? Trận chiến sinh tồn à?"
Những phó bản sinh tồn gã từng trải qua cũng có ải chạy trốn thế này, nhưng không giống với [Điều 13 nội quy trường].
"Giờ mới là ngày thứ hai." Từ Phong lẩm bẩm, trong mắt đã không còn vẻ coi thường phó bản như lúc ở thư viện hôm qua nữa, cả người đều tỏ ra suy sụp, giống như một người đã vào tuổi trung niên bất ngờ đối mặt với chuyện phá sản.
Ngay cả phó bản cấp S cũng không xuất hiện trận tàn sát ngay sáng ngày thứ hai, đến tối đã bắt đầu ải chạy trốn sống còn.
Tốc độ này đến người chơi trên bảng vàng hay Lãnh chúa có khi còn chẳng chịu được.
Rốt cuộc phó bản này là cấp bao nhiêu?
Từ Phong hơi tuyệt vọng.