Thế nhưng lớp học của Nha Thấu lại bình thường hơn nhiều, hầu hết NPC có ý thức tự chủ đều đứng đó vừa cười vừa nói bắt đầu thảo luận. Điều này liền hóa giải sự bất an trong lòng Nha Thấu.
Nhưng cảm giác hóa giải này chỉ kéo dài trước khi cậu nghe thấy rõ bọn họ đang nói chuyện gì.
—— "Cậu nói xem hôm nay sẽ chết mấy người?"
—— "Ít nhất cũng phải năm người, quá lộ liễu rồi, nội quy nhà trường rõ ràng như thế mà bọn họ cũng có thể vi phạm nữa." Cậu nam sinh than thở nói: "Hơn nữa chất lượng người chơi kém quá, cảm giác chơi không đến một tuần là lại sắp chết rồi."
—— "Đúng thật, nhạt nhẽo. Thôi bỏ qua đi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta mau chóng quay về đi, bị bà bác quản lý ký túc xá phát hiện quay về không đúng thời gian là nguy đấy."
Trong khi bọn họ nói chuyện, lượng thông tin bị lộ ra quá nhiều.
Trong ký túc có phân người quản lý ký túc xá, người mà ngay cả NPC có ý thức tự chủ cũng phải sợ hãi, điều đó nên là thứ được viết lên nội quy trường học.
Điều này cũng cho thấy rằng cậu phải quay trở lại ký túc xá trước khi người quản lý đi kiểm tra các phòng ngủ.
Thời gian thực hiện nhiệm vụ lại bị chèn ép đi nhiều hơn, Nha Thấu mím môi.
Hai bạn học nam kia nhìn thấy Nha Thấu: "Cậu chủ, muốn quay về chung không?"
"Không cần đâu." Nha Thấu đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Cậu tạo ra một loại giả tưởng rằng mình đã rời đi rồi nhưng thật ra cậu đang trốn trong một phòng học trống. Sau khi chắc chắn rằng mọi người đều đã đi hết rồi thì cậu mới lần nữa đứng dậy.
Tòa nhà khối mười họ bọn họ đang học bây giờ là nơi ở bên ngoài cách gần trường học nhất. Đứng ở bên ngoài lớp mười còn có thể nhìn thấy khung cảnh ban đêm ở bên ngoài.
Bóng đêm bao phủ, đèn bên ngoài trường sáng rực, trông rất giống một sân trường bình thường.
Nha Thấu nghĩ đến điều gì đó, thấy hơi chán nản.
Trong lòng cậu nghĩ sau khi về nhà sẽ tìm một anh trai để xin một cái thẻ sân trường.
Nha Thấu hít thở sâu một hơi rồi đi vào phòng học.
Cậu vốn dĩ là len lén trở về nên không dám mở đèn, phải dựa vào ánh trăng mà ở trong bóng tối tìm chỗ ngồi của người chơi đầu tiên.
Nha Thấy ngồi xổm xuống ẩn mình giữa các bàn học. Dựa vào gợi ý của 001, cậu lấy cuốn sách bị đè ở dưới cùng ra rồi lật tới trang giữa, quả thật nhìn thấy tờ nội quy nhà trường.
Cậu cẩn thận lấy nó ra, không để bản thân phát ra bất kỳ tiếng động nào, sau đó cầm ra cái bật lửa mà cậu đổi được với 001. Tờ giấy mỏng manh bị ngọn lửa nuốt chửng, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Trong lúc ngọn lửa cháy lên thì Nha Thấy cũng quan sát tình hình xung quanh, sau khi xác định không có ai xuất hiện thì cậu mới tiếp tục di chuyển đến vị trí tiếp theo.
Cậu lại lặp lại hành động đó một lần nữa, tờ nội quy nhà trường thứ hai cũng biến mất không thấy nữa.
Tình hình sau đó cũng vô cùng thuận lợi, đến lúc sau khi tờ thứ tám cũng bị ngọn lửa thiêu rụi thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Sau tiết tự học buổi tối đến bây giờ thì chỉ mới trôi qua mười lăm phút.
Nha Thấu cảm thấy hơi phấn khởi, câu đứng dậy chuẩn bị quay về ký túc xá. Nhưng lúc quay đầu lại thì cậu ngay lập tức đứng yên tại chỗ.
Trong bóng tối, xuyên qua ánh trăng mờ ảo, cậu mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó đứng bên cửa sổ.
Giống như là một bóng người, nhưng vì quá tối lại còn đèn chiếu sau lưng nên cậu hoàn toàn không thấy rốt cuộc là ai.
Mà điều khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Chính là người kia đang không hề cự quậy gì mà nhìn cậu chằm chằm.