Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 4: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà

Trương Bắc Trạch thay trang phục diễn, lúc ở trong phòng hóa trang thì Kỷ Uyển cũng qua giúp lấy đồ đạc, Trương Bắc Trạch nhìn thấy cô cười hì hì qua tấm gương.

"Cô cười gì vậy?" Kỷ Uyển cầm lấy quần áo và điện thoại của anh, chu môi cười với anh qua gương.

"Tôi nắm bắt được nhân vật Công Dã Nhàn rồi." Lần trước thử vai luôn cảm thấy còn thiếu chỗ nào đó, sau khi trở về xem lại nguyên tác, đồng thời xem lại một lượt các tác phẩm khác của Lão Đao, phát hiện tác giả đối với nhân vật Công Dã Nhàn này ký thác rất nhiều tín niệm, cũng chính vì quá nhiều nên rất khó để nắm bắt được. Lúc nãy Lão Đao cũng nói ra suy nghĩ của ông đối với nhân vật Công Dã Nhàn này, mới làm anh tìm được điểm mấu chốt, nắm được bản chất của nhân vật.

"Chúc mừng, giữ vững phong độ nhé." Kỷ Uyển trịnh trọng gật đầu.

Chuyên viên trang điểm liếc mắt nhìn qua Trương Bắc Trạch một lượt, trong mắt lóe lên sự coi thường. Người trẻ tuổi bây giờ, không ai biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào cả.

Cũng may Lão Đao không dựa theo thói quen miêu tả Công Dã Nhàn mặc một độ bạch y trắng như tuyết, ngược lại quý công tử này thường mặc trường bào màu xanh, đầu đội ngọc quan, phong độ nhẹ nhàng.

Lúc Trương Bắc Trạch hóa trang xong bước ra, Lão Đao nhìn qua vẫn lắc đầu. Vị Công Dã Nhàn này đích thực là một mỹ nam tử, nhưng dung mạo lại quá nổi bật khiến người ta quên mất vẻ đẹp bên trong rồi.

Cậu ta vẫn thích hợp đi diễm mấy phim thần tượng khiến mấy cô bé nữ sinh yêu thích hét chói tai thì hơn. Trong lòng Lão Đao đã có định kiến với Trương Bắc Trạch.

Đạo diễn và người chế tác nhìn thấy tạo hình của anh, cũng không nói thêm gì, bảo mọi người tranh thủ thời gian tiến hành thử vai.

Trong studio đã bố trí xong, cảnh mà Lão Đao chọn là cảnh Công Dã Nhàn cùng với vị tri kỷ của mình ở trong nhà tranh bàn luận về thời thế thiên hạ, lòng đầy hoài bão. Cảnh này có thể nói một trong những cảnh quan trọng của Công Dã Nhàn, là sự dung hòa tình cảm giữa thư sinh trong lòng chứa đầy thiên hạ và cảm ngộ của hiệp sĩ giang hồ.

Lão Đao định đích thân đối diễn với Trương Bắc Trạch, ông ta để Trương Bắc Trạch vào studio trước, bản thân thì cầm kịch bản chuẩn bị.

Trương Bắc Trạch bước vào studio, dường như hứng thú đối với bối cảnh xung quanh, chậm rãi đi một vòng, đi đến trước kệ sách thì đứng lại, lấy ra một quyển sách đóng chỉ giả cổ.

Lão Đao đọc qua một lượt kịch bản, cầm trên tay vỗ vỗ, cuối cùng vẫn quyết định cầm vào studio để đề phòng khi cần đến. Ông ta hắng giọng, trước hết nhìn qua một lượt nhân viên nhưng lại phát hiện đạo diễn, người chế tác, người quản lí và trợ lý của Trương Bắc Trạch, còn có những nhân viên không bận việc, toàn bộ đều chăm chú nhìn vào trong studio.

Ông ta cũng nhìn theo thì thấy Trương Bắc Trạch sắm vai Công Dã Nhàn ngồi trên ghế trúc, tập trung tinh thần đọc sách cổ, anh híp mắt, một tay cầm quyển sách chống lên bàn, một tay khác tự nhiên đặt trên đùi, có vẻ thảnh thơ lại nho nhã.

Đây chẳng phải là cảnh mà ông lúc viết tác phẩm đã miêu tả Công Dã Nhàn sao? Lão Đao nhất thời thất thần.

"Ai da….." Quay phim đột nhiên than nhẹ một tiếng, kéo sự chú ý của Lão Đao trở lại.

"Sao vậy, có vấn đề gì sao?"

"Không, không có vấn đề gì cả." Quay phim lắc đầu, hắn chẳng qua chỉ thử xem màn ảnh, lại phát hiện ống kính của mình vẫn luôn đi theo Trương Bắc Trạch, hơn nữa thân ảnh màu làm trên màn ảnh cực kỳ sống động, giống như anh còn chưa bắt đầu diễn, lại tựa như đang diễn vậy.

Người trẻ tuổi này e rằng sau này không đơn giản, quay phim nghĩ thầm. Ông đã từng quay cho rất nhiều minh tinh, giống như chàng trai hai mươi mấy tuổi xuất thân từ phái thần tượng này, đi diễn chủ yếu dựa vào mặt, thoát vai chỉ trong tích tắc. Nhưng Trương Bắc Trạch này lại rất có phong độ, đã xem nơi diễn như chính nhà mình rồi.

Lão Đao đi lên phía trước, người đang đọc sách ngẩng đầu lên, ánh sáng nhảy nhót trong mắt, ông nhất thời không phân biệt được ngồi ở đó là Trương Bắc Trạch hay là Công Dã Nhàn nữa, rõ ràng lúc nãy cậu ta vẫn là diễn viên thần tượng trẻ tuổi kia mà.

Đạo diễn kêu bắt đầu thì vị công tử mặc y phục màu xanh kia liền đứng lên đón tiếp, "Thường huynh, xa cách một năm nay huynh có khỏe không?”

Chỉ câu nói này làm Lão Đao rung động một hồi. Ngữ khí của cậu ta mang theo sự hào sảng của người trong giang hồ, lại mang nét thư sinh nho nhã, đây chẳng phải là mẫu hình lý tưởng trong lòng ông sao?

Đạo diễn nhìn Công Dã Nhàn trong màn hình, nhẹ gật đầu.

Lão Đao tạm thời diễn vai Thường huynh, dựa theo kịch bản nói: "Hiền đệ, nay thiên hạ đại loạn, huynh đệ ta sao không đi ẩn cư, tránh xa chuyện chém gϊếŧ này?"

Công Dã Nhàn nghe được, hàng mi dài rũ xuống, thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, đưa tay ra phía sau lưng nhìn về nơi xa xăm, "Đệ nào không nghĩ tới việc rời khỏi chốn phân tranh này, chỉ là chiến tranh khắp nơi, sinh linh lầm than…." Công Dã Nhàn quay người lại, chăm chú nhìn người tri kỷ, âm thanh mang theo sự đau khổ nhưng lại rất kiên định, "Đệ tuy bất tài, nhưng vì bách tính đệ nguyện thịt nát xương tan cũng không chối từ!"

"........Cắt" Đạo diễn kêu lên một tiếng, Lão Đao định thần lại xoa xoa sống mũi, ánh mắt nhìn về chàng trai mặc y phục xanh, chỉ nhìn thấy cậu ta chớp mắt vài cái, giống như hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn về phía ông ta liền trở nên ôn hòa, lại cười thêm một cái, cho dù đang mặc y phục của Công Dã Nhàn đi chăng nữa cũng không còn dáng vẻ cách xa thế nhân, một mình tự tại của nhân vật đó nữa.

"Thầy Đao, cảm ơn sự chỉ điểm của thầy, Công Dã Nhàn mà tôi diễn vừa rồi thầy có vừa ý không?" Trương Bắc Trạch lễ phép cười hỏi.

"Ừ, để tôi xem xem." Lão Đao cười một tiếng. Người biết diễn không phải ông chưa gặp qua, Nhưng người vừa trẻ tuổi vừa có tài hoa như vậy…. Ông đúng là chưa từng gặp được.

Trương Bắc Trạch rời khỏi studio, chào hỏi đạo diễn và quay phim, đứng một bên chờ bọn họ thương lượng. Kỷ Uyển đưa cho anh bình nước khoáng, "Trong nhà có nguyên tác bộ này không? Tôi cũng muốn đọc." Thì ra nhân vật Công Dã Nhàn này lại có sức hút như vậy.

"Cô muốn đọc truyện kiếm hiệp sao?" anh biết Kỷ Uyển thích đọc sách, nhưng anh thấy ngày thường, lúc rảnh rỗi Kỷ Uyển hay đọc những loại sách nghiêm túc liên quan đến công việc, thậm chí còn có những bản tiếng anh, điều này cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh dành thời gian học một lớp tiếng anh.

"Phải, có quyển này không?"

"Tôi đọc quyển này trên mạng…."

"Ai da, chào mọi người, thật ngại quá tôi đến muộn rồi!" Một giọng nói vang dội cùng với tiếng vỗ tay làm gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người, cũng thành công làm mọi người tập trung sự chú ý vào người khoan thai tới muộn Mạnh Chu, cùng quản lý và một đám trợ lý phía sau như chúng tinh phủng nguyệt tiến đến.

Mạnh Chu là một đàn ông cao gầy, rắn chắc, tràn ngập hương vị nam tính, lúc anh ta tháo kính da^ʍ xuống lại khiến Kỷ Uyển có chút thất vọng, khuôn mặt sưng phù, quầng thâm mắt rất rõ, nét đẹp trai đã biến mất rồi.

"Lão Đao, đã lâu không gặp, hình như so với lúc trước anh càng mập rồi, có phải ăn nhiều quá không?" Mạnh Chu sải bước đi về phía trước, nhiệt tình ôm lấy Lão Đao.

Trong lòng Lão Đao lại có chút phức tạp, rõ ràng lúc trước cậu ta gọi ông là "Thầy Đao", bây giờ sao lại thân quen đến mức thay cách xưng hô cũng thay đổi?

"Thật ngại quá, Chế tác Trương, Đạo diễn Châu, Thầy Đao, trên đường kẹt xe, giao thông tệ quá." Người quản lý của Mạnh Chu tươi cười, vừa tặng thuốc cho mọi người vừa không ngừng nói xin lỗi.

Mạnh Chu đương nhiên cũng nhìn thấy Trương Bắc Trạch mặc quần áo diễn, anh ta đánh giá một lượt, xoa xoa cằm rồi dùng ngữ điệu tiền bối nói: "Người trẻ tuổi bây giờ ngày càng đẹp trai nhỉ, có một câu nói như thế nào nhỉ, tiểu thịt tươi, đúng, chính là tiểu thịt tươi!"

Giọng điệu bên trong chứa dao này khiến người nghe thật không thoải mái, Diệp Thành Nhân nói: "Haha, tiểu thịt tươi bây giờ đều là học sinh cấp hai, cùng lắm là học sinh cấp ba, Bắc Trạch nhà chúng tôi không theo kịp thời đại đó."

Mọi người cười vang, đạo diễn để Trương Bắc Trạch và Mạnh Chu đi thay quần áo, Trương Bắc Trạch và Kỷ Uyển đi trước, Mạnh Chu ra vẻ vui đùa nói với người chế tác: "Chế tác Trương, quản lý của em báo giá với anh anh suy nghĩ xong chưa? Giá thấp hơn nữa thì đến kính râm em còn mua không nổi rồi."

Người chế tác cười lên vài tiếng, "Nhân vật vẫn chưa chọn xong, nói về cái đó thì sớm quá rồi. Em đi thay phục trang trước đi."

Mạnh Chu khoa trương cười, nhìn ông ta, sau đó cũng không nói gì bèn sải bước đi mất.

Người quản lý của mạnh Châu âm thầm đi đến nhỏ giọng nói: "Bây giờ em lại đi bàn luận chuyện này không chừng khiến người ta phản cảm, em không nhìn thấy lúc nãy tên nhóc kia cũng đi thử vai đó sao?"

Mạnh Chu khó chịu xua tay, "Em còn không biết bọn họ sao? Bọn họ cố ý làm cho em xem đấy, đây chính là muốn ép giá, anh tự lo liệu đi, đợi thử vai xong bọn họ sẽ nói tên nhóc kia diễn rất tốt, rồi khen lấy khen để, sau đó mượn cớ hạ cát-xê của em xuống cho xem."

"Cho dù là như vậy, cũng để anh đến bàn với họ, em trực tiếp nói sẽ rớt giá thật đó." Điều này quản lý không biết đã nói với Mạnh Chu bao nhiêu lần rồi.

"Được rồi, xem bộ dạng sợ hãi của anh kìa, ngoài gật đầu cúi người còn làm được việc gì nữa, mỗi lần anh đi nói chuyện người chịu thiệt luôn là em đấy."

Người chế tác nhìn thấy bóng dáng rời đi của Mạnh Châu liền lạnh lùng hừ một tiếng, bảo người quay phim mở lại đoạn thử vai lúc nãy của Trương Bắc Trạch. Lão Đao và những nhân viên có liên quan đều đứng trước ống kính xem, nhìn thấy từng cử, chỉ động tác của công tử áo xanh trong ống kính đều khí chất văn nhân nho nhã, trong nụ cười mang theo sự rộng lượng, hơn nữa không giống với hiện trường, Công Dã Nhàn qua màn ảnh càng tản ra tình cảm trách trời thương dân, làm cho mọi người không thể rời mắt được.

"Thấy thế nào?" Người chế tác hỏi Lão Đao, "Cậu ta giống không?"

Lão Đao cũng không còn cứng đầu như trước, nhưng ông cũng không tỏ rõ thái độ, nói: "Để xem Mạnh Chu diễn rồi nói sau."

Trương Bắc Trạch tẩy trang xong, phó đạo diễn nói: "Mọi người về trước đi, có tin tức gì chúng tôi lập tức thông báo."

Diệp Thành Nhân cười ha ha nhét vào tay phó đạo diễn một hộp thuốc cao cấp, "Nếu đã đến rồi thì cho Bắc Trạch nhà em xem xem Mạnh Chu diễn có được không, để cho nó còn học tập chút ít, anh yên tâm, chúng em chỉ xem thôi, xem xong sẽ đi."

Phó đạo diễn nhận thuốc nhét vào túi, "Vậy mọi người tìm nơi nào đó ngồi đi nhé."

Lại qua nửa tiếng Mạnh Chu mới thay xong y phục diễn bước ra, một bên đi một bên còn kéo kéo cổ áo, oán trách chất lượng quần áo quá tệ.

Lão Đao muốn nhấn mạnh về nhân vật Công Dã Nhàn này với anh ta nhưng Mạnh Chu lại cắt ngang lời ông, "Nhân vật này tôi đã nắm rõ rồi, anh yên tâm, trực tiếp thử đi, một lát nữa tôi còn vội đi dự một sự kiện nữa, không còn nhiều thời gian rồi."

Lão Đao chỉ đành thôi.

Lúc bắt đầu diễn, “Thường huynh” đi vào nhà, Mạnh Chu trong vai Công Dã Nhàn lập tức đứng dậy, mang theo vẻ mặt tươi cười xán lạn, ôm quyền, trung khí mười phần nói: "Thường huynh, cách biệt mấy năm, huynh có khỏe không?"

Gương mặt Lão Đao run rẩy trong chớp mắt, đây là Công Dã Nhàn do Địch Vệ dịch dung thành sao.

Đối thoại vài câu, "Công Dã Nhàn" bắt đầu nói lời thoại quan trọng nhất, cậu ta trầm ngâm trong chốc lát, Lão Đao cho rằng cậu ta đang tạo không khí, ai biết được một giây sau quý công tử kia mắng ra một câu thô tục, đứng lên, "Mẹ nó, quên thoại rồi, đem kịch bản đến đây."

Lão Đao trong lòng cũng tự hỏi một câu không biết là mẹ của nhà ai nữa.