Lần này Thanh Viễn học quán có sáu người vượt qua thi Huyện, trừ bốn người Tiết Đình Nhương, còn có Vương Kỳ cùng một học trò tên là Lý Tung.
Xét thấy gần tới ngày thi Phủ, từ xã Hồ Dương đến phủ Bình Dương cần khoảng một ngày hành trình, Lâm Mạc quyết định đưa các học trò đi trước.
Quy tắc của thi Phủ nghiêm khắc hơn thi Huyện một chút, phải có hai vị Lẫm sinh bảo đảm, hai vị Lẫm sinh lại phải có mặt bảo đảm vào ngày khai mạc, Lâm Mạc vốn định đi tìm bạn bè quen biết nhờ hỗ trợ.
Với tình huống này, Chiêu Nhi đương nhiên không thể đi theo, vừa khéo gần đây việc mua bán của nàng đang bận rộn, Tiết Đình Nhương đi rồi, nàng cũng có thể dốc sức làm việc của mình.
Nàng thu dọn bọc hành lý cho Tiết Đình Nhương, lại nhét đủ ngân lượng, liền tiễn bước người đi.
Lúc gần đi, Tiết Đình Nhương hơi có chút ai oán, hắn đương nhiên nhìn ra Chiêu Nhi thoải mái như trút được gánh nặng.
"Sao không đi? Thăng Tử còn đang chờ bên ngoài..." Câu kế tiếp chưa nói xong, nàng đã bị Tiết Đình Nhương đè lên tường hung hăng hôn một trận.
Vừa nặng vừa ác, trước khi tách ra còn cắn môi nàng một cái: "Chờ ta quay về!"
Sau đó Tiết Đình Nhương không quay đầu lại mà dứt khoát rời đi.
Chiêu Nhi nửa ngày mới tỉnh thần, lau miệng mình, bước ra cửa lớn nhìn chiếc xe la dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Trong lúc nhất thời, ưu sầu chợt ùa tới, thật giống như đột nhiên mất đi một vật gì vậy.
Bất quá chỉ vừa xoay đầu, Chiêu Nhi liền không rảnh suy nghĩ việc này nữa.
Năm nay quầy của bọn họ lớn hơn năm trước, bán khắp xã Hồ Dương và xã An Dương, lại đến hai vùng mới mở rộng mua bán. Đỉnh núi nhỏ sau một năm nghỉ ngơi, phì nhiêu hơn năm trước không ít, đã thu hoạch hai đợt nông sản.
Đương nhiên chỉ dựa vào mảnh đất này khẳng định là không đủ, bất quá bọn họ coi như là có nguồn vốn của mình. Hiện nay đỉnh núi đã có thay đổi lớn, một phần được phân thành đất trồng rau, nơi không thích hợp trồng rau, sẽ dùng để trồng cây ăn quả. Bây giờ Cao thẩm và Chu thị đều có việc làm, chịu trách nhiệm nuôi chút gà vịt trên đỉnh núi, nếu không vì không thích hợp để nuôi heo, bọn họ đã mua vài con heo con về nuôi.
Làm hơn mười ngày, các thẩm phát hiện phương thức này vô cùng thoải mái. Rau dưa trên đất có thể bán lấy tiền, gà vịt không cần phải lo, cắt cánh rồi để chúng chạy khắp núi, trong đất trồng rau có sâu trùng gì đó, đều để chúng ăn, không cần lo lắng rau bị sâu ăn, còn không cần quan tâm đến việc cho chúng ăn.
Việc duy nhất cần làm là dạy chúng nó đến giờ thì tự về chuồng, bất quá việc này thì bọn nhóc nhà họ đều cực kỳ thông minh, cố định thời gian lùa về vài lần, chúng liền biết tự mình về chuồng.
Mà phía bên này, việc kinh doanh quần áo may sẵn của Chiêu Nhi cuối cùng cũng bắt đầu.
Năm trước chuẩn bị hơn nửa năm, mượn việc đi các nơi bán rau dưa, liền hỏi thăm chỗ nào có nguồn vải rẻ. Cuối cùng xác định hai nhà, Chiêu Nhi mua trước một lượng lớn vải về làm thử trước.
Nhóm phụ nhân may quần áo đã sớm bàn xong, Chiêu Nhi nhờ Cao Thăng xây vài gian phòng ở đỉnh núi, là chỗ chuyên dùng cho những người đến may quần áo, tương đương với xưởng may nhỏ.
Tiền công tính theo bộ, làm nhiều được nhiều, may một bộ quần áo trả năm văn tiền công. Mấy phụ nhân nhanh tay một ngày có thể may bốn năm bộ, cũng được hơn hai mươi văn, tương đương với tiền công của một lao động trưởng thành đi ra làm việc vặt, cũng không chậm trễ việc nhà hoặc hầu hạ ông bà cha mẹ.
Không cần nghĩ cũng biết, loại việc này vừa tung tin, sẽ có nhiều người giành giật, bất quá trước nay Chiêu Nhi không thích gây náo động, chỉ tìm mấy phụ nhân trước kia từng may khăn may túi cho nàng đến làm trước.
Chờ đợt quần áo đầu tiên hoàn thành, Chiêu Nhi tự mình chở đi ra bán một chuyến.
Bán chạy bất ngờ, cũng đã một thời gian dài Chiêu Nhi không đi bán quần áo. Đầu óc nàng linh hoạt, biết chọn vải, cũng không tham nhiều, quần áo nam nhân chỉ chọn ba màu, quần áo nữ nhân màu sắc nhiều hơn, còn chọn kiểu dáng dựa theo số tuổi.
Ví như nữ nhi đều thích màu sắc trang nhã, liền may kiểu dáng trẻ trung phù hợp độ tuổi; với phụ nhân lớn tuổi, các tẩu tẩu tất sẽ thích hợp với màu sắc và kiểu dáng chính chắn thanh lịch. Về phần nhóm lão phụ nhân, Chiêu Nhi không làm, một là do phụ nhân tuổi này đều không còn thích trưng diện nữa, mộc mạc hơn rất nhiều, nếu quần áo còn tốt thì liền dùng hết năm này qua năm khác.
Không chỉ như thế, cùng với bán quần áo nàng còn bán thêm không ít hoa cài tóc, trâm hoa, son phấn và vật trang trí nhỏ. Chủ ý này do Tiết Thanh Hòe bày cho nàng, đây là con đường trước kia hắn ta đi, hiểu rất rõ cách thức trong đó, cũng có nguồn cung cấp giá rẻ, tài nguyên có sẵn sao lại không làm.
Nam nhân không nói tới, nhưng nhóm phụ nhân cô nương lúc đến mua quần áo, luôn không nhịn được sẽ thuận đường mua thêm mấy thứ. Thoạt nhìn như kiếm không được bao nhiêu, nhưng lượng nhiều lại thành lãi. Chỉ vài lần, nhưng lại không kém hơn việc bán quần áo, Chiêu Nhi liền động chút tâm tư, thương lượng với Tiết Thanh Hòe bổ sung thêm nhiều thứ khác.
Hiện giờ xe la bán quần áo cơ hồ tương đương với một tiệm hàng xén nhỏ di động, nhất là năm trước trong mùa đông Chiêu Nhi đã tìm thợ mộc gắn thêm vài toa xe, vách tường toa xe có thể hạ xuống, vốn để cho khách nhìn thấy hàng muốn bán trong xe, bây giờ vách tường toa xe có thể xoay ngang, dùng để trưng bày một ít vật nhỏ cần bán lên trên, xem như là dẫn đầu cho cách dọn hàng rong sau này.
Thật vất vả đến khi hết thảy đi vào quỹ đạo, bận đến đầu óc choáng váng, cuối cùng Chiêu Nhi có thể thở phào một hơi, tính tính ngày, trong phủ thành, Tiết Đình Nhương cũng sắp thi rồi.
*
Đám người Lâm Mạc đúng là vẫn tới trễ.
Thi Phủ ba năm tổ chức hai lần, năm trước không thi, năm nay người muốn dự thi hơn năm trước rất nhiều. Khi bọn họ đến, tìm mấy khách điếm thì đều hết phòng. Cuối cùng chỉ đành tìm một khách điếm cách trường thi hơi xa, lại có chút đơn sơ mà nghỉ trọ.
Dù khách điếm như thế, nhưng cũng chỉ còn mấy gian phòng trống cuối cùng, trong khách điếm học trò đến dự thi rất nhiều. Bọn họ đến lúc giữa trưa, khi bước qua sảnh lớn, liền thấy không ít học trò ngồi cùng bàn vừa uống trà, vừa ba hoa khoác lác.
Sắp xếp xong xuôi, Lâm Mạc liền ra ngoài một chuyến.
Đến khi bên ngoài trời tối, ông mới trở về. Nhìn sắc mặt, hình như tâm tình có chút không tốt, Tiết Đình Nhương đoán là ra ngoài đã gặp việc gì mà tức giận.
Ngày kế, Lâm Mạc lại ra ngoài, mãi đến buổi chiều mới trở về.
Có thể rõ ràng nhìn ra trên mặt ông có vài phần vui mừng, nói với đám người Tiết Đình Nhương là đã tìm được Lẫm sinh nguyện ý bảo đảm cho bọn họ.
Lâm Mạc lần này ra ngoài quả thật bị tức không ít, ông cho rằng bạn bè ông quen biết đều là người tốt, nhưng sau khi ông đưa bái thϊếp, lại chẳng ai lộ mặt, chỉ bảo người hầu đuổi ông đi. Ông lại đến nhà khác, đối phương mặc dù gặp ông, lại không đồng ý bảo đảm giúp.
Dù sao người làm việc bảo đảm này phải vô cùng cẩn thận, chỉ sợ xảy ra chuyện liên lụy bản thân.
Lâm Mạc đương nhiên cũng rõ chuyện này, chính vì thế nên ông mới đi tìm bạn bè mà ông tự cho là có chút giao tình, ông cảm thấy có bản nhân ông đảm bảo, người khác sẽ tin tưởng, lại vạn lần không ngờ là đối phương sẽ từ chối.
Không biết rằng sau khi ông rời đi, mấy người bị tìm đến kia, đều cười ông ở nông thôn lâu rồi, ngay cả chút quy tắc cũng không hiểu.
Quy tắc này đương nhiên là bắt đầu trước khi thi Phủ, chính là quy tắc tìm Lẫm sinh bảo đảm cho học trò dự thi.
Lâm Mạc trước kia bái sư ở Bắc Lộc thư viện, tất nhiên ông sẽ không thiếu người bảo đảm. Mà ông ở vùng quê, chỉ cần nhân phẩm đoan chính, người tìm tới cửa nhờ ông bảo đảm, trước giờ ông không nhận tài vật gì, có thể giúp đều giúp, sao biết được hàng năm vào lúc này, chính là thời điểm Lẫm sinh ở phủ Bình Dương kiếm chác khắp nơi.
Một đợt thi Huyện, bảo đảm cho một thí sinh sẽ nhận được hai lượng tiền vất vả, ngay cả như vậy cũng cung không đủ cầu. Một huyện tổng cộng không có mấy Lẫm sinh, mỗi lần thi Huyện, Lâm Mạc bận rộn như vậy cũng không phải phi lý, mặc dù ông làm người cẩn thận tỉ mỉ, nhưng xưa nay rất dễ nói chuyện, lại không cần tiền cho người bảo đảm, không phải mọi người đều tìm đến sao.
Mà thi Phủ, lại cao hơn thi Huyện một cấp, Lẫm sinh làm người bảo đảm cho người ta, muốn ít nhất từ năm lượng bạc tạ ơn. Lâm Mạc dẫn theo sáu học trò đến, một phân tiền cũng không chi, chẳng trách người ta không muốn gặp.
Đạo lý này Tiết Đình Nhương cũng hiểu, một là vì giấc mộng kia, hai là vì mỗi lần Tiết Thanh Sơn đi thi, liền tìm mọi cách bòn rút bạc trong nhà, trong đó có tiền nhờ Lẫm sinh bảo đảm, liên tục nhiều năm khiến Triệu thị mở miệng là mắng đây là thứ đứng đầu vạn ác.
Với lão phụ nhân ở nông thôn như Triệu thị mà nói, những Lẫm sinh kia chính là thứ quỷ chết đòi tiền.
Tiết Đình Nhương hỏi Lâm Mạc từ đâu tìm được người bảo đảm cho bọn hắn, hắn sợ Lâm Mạc tự đào bạc của mình tìm cho bọn hắn, như vậy trong lòng thật rất khó an.
Nghe xong lời này, Lâm Mạc xấu hổ không thôi, ông cũng là nghe được vị bằng hữu họ Điền kia kể, mới biết vì sao bị người không cho vào cửa.
Trước đó, buổi sáng Lâm Mạc lại đến tìm hai Lẫm sinh từng cùng ông có duyên gặp gỡ mấy lần, cảnh ngộ cũng không khác hôm qua. Lúc ra cửa đυ.ng phải một văn sĩ trung niên quần áo bần hàn, xem bộ dáng cũng là tới cửa nhờ người bảo đảm, hỏi ra thì hai người đều bôn ba khắp nơi vì học trò trong quán, liền dứt khoát tụ lại với nhau, ngươi bảo đảm cho học trò ta, ta bảo đảm cho học trò ngươi.
Hai người nói chuyện với nhau thật vui, liền tìm một chỗ uống trà ăn cơm, Lâm Mạc mới từ miệng Điền tú tài biết được những lắt léo trong đó. Giống Lâm Mạc, Điền tú tài cũng không làm được loại việc nhận tiền này, hơn nữa bọn họ ở nông thôn cũng không giàu có, mới có thể bần hàn đến vậy.
Mà Điền tú tài dẫn theo ba học trò trong quán của ông ấy, ở một khách điếm gần đó, cách nơi này cũng không xa.
Việc này không nhắc nữa, ngày kế Lâm Mạc liền dẫn đám người Tiết Đình Nhương đến phủ nha ghi danh, quá trình cũng như thi Huyện, không cần kể rõ.
Sau đó, mọi người yên tĩnh dốc lòng đọc sách, với việc thi Phủ này xem như nước tới trôn mới nhảy.
*
Chiêu Nhi từ chân núi phía sau quay về thôn, trên đường đi ngang Tiết gia, thấy một mảnh lúa mạch non xanh mượt, xem ra rất khả quan, nhưng có một mảnh đất màu mạ không đúng.
Nàng chăm chú nhìn lại, quả là khác thường. Như đã nói, lúa mạch non phải xanh um, bừng bừng sức sống, nhưng nơi đó giống như thiếu nước, lại không chăm sóc, rõ ràng sinh trưởng không tốt.
Mà nơi này là Tiết gia phân cho Tiết Thanh Sơn.
Đó là việc sau khi Tiết Thanh Sơn bị đuổi ra khỏi Tiết gia.
Mặc kệ gã có làm chuyện xấu gì, đến cùng vẫn là con trai của mình, gã tay trói gà không chặt, trường làng cũng không mở được nữa, nhưng không thể để gã đói chết.
Tiết lão gia do dự mấy ngày, gọi lão Tam lão Tứ đến, cũng gọi Tiết Đình Nhương ra, nói là chia hai mẫu đất trong nhà cho Tiết Thanh Sơn.
Tiết Thanh Bách cùng Tiết Thanh Hòe không nói gì, bọn họ làm con làm em thì có thể nói gì, cho dù không muốn, cha già cũng sẽ không nghe bọn họ. Biết rõ sẽ sinh chuyện mâu thuẫn, còn gọi bọn họ đến, không phải là tỏ vẻ sao, chủ yếu vẫn là xem Tiết Đình Nhương.
Ý của Tiết lão gia cũng không hoàn toàn như thế, chỉ là ông khá mịt mờ, hơn nữa còn có Triệu thị bên cạnh vừa mắng vừa khóc, có mấy phần muốn “ép trâu uống nước”.
Tiết Đình Nhương thầm biết rõ lại không lên tiếng, chỉ nói hết thảy đều theo ý ông.
Tiết lão gia vui mừng gật gật đầu, ngày kế liền chọn hai mẫu đất tốt của mình, phân cho Tiết Thanh Sơn, bảo gã chăm chỉ trồng trọt, gánh trách nhiệm nuôi dưỡng cả nhà.
Về phần đất của đại phòng, ông không động đến, là để lại cho hai huynh đệ Tiết Tuấn Tài cùng Tiết Hữu Tài. Kỳ thực Tiết lão gia biết rõ mình khiến ba phòng khác chịu thiệt, theo lời hứa trước kia, ông cùng Triệu thị trồng trọt, chờ sau trăm tuổi, sẽ chia đều cho các nhà. Bây giờ vì một kẻ bị xoá tên mà mất đi hai mẫu, tương đương ba phòng khác cũng mất phần.
Chỉ là bây giờ Nhị phòng, Tam phòng, Tứ phòng đều tự có nghề nghiệp riêng, cũng không ai so đo chuyện này với ông, ông muốn làm thế nào thì làm.
Mọi việc cứ vậy mà quyết định.
Từ đầu xuân năm nay, Tiết Thanh Hòe liền thương lượng cho thuê đất, hiện tại buôn bán bận rộn, hắn ta căn bản không có thời gian chăm sóc.
Bên này vừa mở miệng, Tam phòng cũng nói muốn cho thuê ruộng, vốn với tính tình của Tiết Thanh Bách, ruộng nương của huynh đệ, y sẽ trông giúp, người trong nhà trồng trọt cũng yên tâm.
Nhưng từ năm trước y đến đỉnh núi nhỏ giúp trồng trọt chăm bón, tinh thần đặt vào ruộng nhà là có hạn. Bây giờ hai vợ chồng bọn họ đều ở đỉnh núi nhỏ hỗ trợ, Tiết Thanh Hòe một tháng một lượng, Chu thị cũng nhận được năm trăm văn tiền công, hai vợ chồng một tháng cộng lại thu nhập được một lượng rưỡi, một năm là gần hai mươi lượng.
Trồng trọt một năm kiếm không đến hai mươi lượng, khấu trừ thuế đinh thuế ruộng, một năm cũng chỉ có thể gom góp được mấy lượng bạc. Hai vợ chồng mặc dù trầm mặc ít lời, nhưng làm việc thành thạo, nhận bạc thì phải làm tốt, cơ hồ hơn phân nửa thời gian Tiết Thanh Bách đều ở đỉnh núi nhỏ.
Yên lặng thầm tính toán, Chu thị quyết định cũng cho thuê ruộng, chăm bón thì hàng năm nộp thuế cũng không còn bao nhiêu, kiếm bạc ở bên này cũng là kiếm. Tam phòng Tứ phòng đều cho thuê đất, Nhị phòng đương nhiên không cần phải nói, vốn bọn họ định giao cho Tam phòng Tứ phòng, bây giờ đương nhiên cùng cho thuê hết.
Khi nói ra, Tiết lão gia không vui thật lâu, nhưng một mình ông cũng không trồng được hết, chỉ đành trơ mắt nhìn ba nhà kia cho thuê ruộng.
Lúc đó việc này gây ra một trận bàn tán trong thôn, đều nói Tiết gia đang làm gì, sao lại cho thuê ruộng. Chỉ có một vài người thầm hiểu, thấy Tiết lão Tứ cùng Chiêu Nhi của Nhị phòng dẫn theo mấy thằng nhóc trong thôn lái xe đi đi về về, liền biết nhà người ta mua bán kiếm được không ít.
Đã dám cho thuê ruộng, khẳng định tiền kiếm được nhiều hơn trồng trọt, trong khoảng thời gian ngắn vô số người trong thôn hâm mộ đỏ mắt, nhưng có Tiết tộc trưởng ở đây, còn có Tiết Đình Nhương đó, người khác cũng không dám nói gì.
Cho nên hiện tại ở Tiết gia, trừ đất ruộng Tiết lão gia tự trồng, cũng chỉ có hai mẫu Tiết Thanh Sơn phải chăm kia.
Có thể nhìn ra, ruộng được trồng trọt khá tốt, tá điền tỉ mỉ chăm sóc, đợi đến khi thu hoạch chủ đất cũng có thể nhận được một phần lớn lương thực. Nhưng phía Tiết Thanh Sơn kia, lại có chút lộn xộn, có hộ nông dân nào trồng như vậy phỏng chừng sẽ bị người ta mắng đến chết.
Chiêu Nhi suy nghĩ Tiết lão gia có biết việc này hay không, biết xong sẽ có phản ứng gì.
Sau khi trở về, nàng do dự có nên nói hay không, ngẫm lại thì vẫn nên mặc kệ. Không biết phía bên kia, Tiết lão gia sớm đã biết việc này, nổi giận đùng đùng đi tìm Tiết Thanh Sơn hai chuyến.
Đầu tiên là tận tình khuyên nhủ, rồi lại mắng, Tiết Thanh Sơn chỉ gật đầu vâng dạ, sau đó thì vẫn không thay đổi.
Nhưng mà, mắt thấy ruộng đất ố vàng, rõ ràng chính là không tưới nước bón phân, cỏ dại cũng không nhổ, Tiết lão gia lại tìm đến chòi của Tiết quả phụ, lúc này cũng không mắng suông nữa, mà bắt đầu đánh.
Nào biết vừa đánh vài cái, Tiết Thanh Sơn lại té xỉu.
Việc này khiến Tiết lão gia bị dọa, lập tức chạy về định bị kêu con trai thứ ba đi mời đại phu.
Tiết Thanh Bách không ở nhà, Triệu thị nghe xong quá sợ hãi, biết Chiêu Nhi ở nhà, liền tìm Chiêu Nhi. Chiêu Nhi nhanh nhẹn, lên núi một chuyến tìm Tiết Thanh Bách, bên đây Tiết lão gia cùng Triệu thị vội vã đi về phía căn chòi của Tiết quả phụ.
Khi Chiêu Nhi cùng Tiết Thanh Bách đưa đại phu đến, liền nghe thấy Tiết quả phụ khóc lóc với hai ông bà, nói trong nhà sống quá gian nan, ả mang thai mà đến quả trứng gà cũng không có mà ăn, Tiết Thanh Sơn cũng không trồng trọt được, mỗi ngày trở về đều là mệt đến mức nằm xuống liền ngủ say.
Triệu thị gạt nước mắt, một nữ nhân như bà cũng không biết đạo lý lớn gì, chỉ biết là con cả chịu tội. Đứa con cả thương yêu nhiều năm, sao chịu được gã khổ sở như vậy.
Tiết Thanh Bách đưa đại phu vào, Chiêu Nhi bước theo sau. Liền thấy một gian phòng không lớn lộn xộn khắp nơi, một người nằm trên giường đất, sắc mặt có chút xanh trắng, người cũng gầy hơn trước kia không ít.
Nhưng Chiêu Nhi lại không chút đồng tình.
Bởi vì khẩn cấp, không kịp đến trấn trên, Tiết Thanh Bách liền đến thôn bên cạnh tìm đại phu. Đại phu này nói chung y thuật có hạn, cũng không khám ra bệnh gì, chỉ nói suy nhược quá mức, cần điều dưỡng. Mà lúc này Tiết Thanh Sơn cũng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Triệu thị liền khóc lớn, một nam nhân to như vậy, hai mẹ con ôm nhau khóc, người không biết còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì.
Đừng thấy vừa rồi Tiết lão gia hoảng hốt, lúc này lại không tỏ vẻ gì, phụng phịu nói một câu, liền quay đầu rời đi.
Chiêu Nhi cùng Tiết Thanh Bách cũng rời đi, trên đường trở về, hai người hai mặt nhìn nhau, Tiết Thanh Bách có chút cảm thán, Chiêu Nhi lại thẳng thắn: "Con thấy bá ấy là đang giả vờ."
"Đại ca, gã..." Nói xong, Tiết Thanh Bách im bặt, y vốn là người không thích bàn tán về người khác, nhất là khi biết ân oán của Tiết Thanh Sơn và Nhị phòng, nói sợ Chiêu Nhi không thoải mái.
Kỳ thực Tiết Thanh Sơn đúng là giả vờ, chờ Triệu thị đi rồi, trong phòng chỉ còn gã và Tiết quả phụ, gã bỗng chốc ngồi dậy, đắc ý cười nói với Tiết quả phụ: "Ngươi xem đi, rất nhanh cha mẹ ta sẽ đón ta trở về."
Tiết quả phụ cười cười, lúc xoay mặt trong mắt chứa đầy xem thường.
"Trong nhà còn thứ gì có thể ăn không? Ta đói bụng, đi làm cho ta một ít."
Khi xoay mặt lại, Tiết quả phụ liền mặt ủ mày chau nói: "Cũng chỉ còn một chén gạo, ta đi làm ngay đây."
Tiết quả phụ đi ra ngoài, Tiết Thanh Sơn nằm trên giường, nghĩ đến không lâu nữa sẽ được sống những ngày áo đến vươn tay cơm đến há mồm, không khỏi có vài phần hả hê.
Thật sự không thể oán gã không có thể diện, chỉ khi thật sự bán mặt cho đất bán lưng cho trời, gã mới biết cuộc sống có thể khổ đến đâu.
Nghĩ nghĩ, gã gãi gãi đũng quần.
Gãi hai cái, không hết ngứa, gã lại gãi vài cái, cuối cùng dứt khoát thọc bàn tay vào trong gãi.
Gãi một lát, cảm thấy có chút không thích hợp, cởi đai lưng ra nhìn.
Vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, trên vật đó của gã nổi vài cục mụn màu đỏ.