Tiểu Thủ Phụ Nuôi Trong Nhà

Chương 69:

Bên ngoài đổ tuyết, trời mau sụp tối.

Sáng sớm Chiêu Nhi liền dậy, cùng Tiết Đào Nhi làm điểm tâm, điểm tâm là bánh bột ngô và cháo bí đỏ hạt kê.

Làm bữa sáng xong, Chiêu Nhi mới đi gọi mọi người dậy.

Không bao lâu, mấy thiếu niên mặc áo bông thật dày theo thứ tự bước ra khỏi phòng.

Tuyết rơi hôm qua đã ngừng, chỉ là tuyết đọng còn chưa tan. Mao Bát Đấu thuận tay hốt một nắm tuyết, nắn thành hình cầu, thừa dịp Lý Đại Điền không chú ý, liền nhét vào cổ gã ta.

Nói đến ném tuyết, mấy đứa nhỏ trấn trên cũng không giống bọn trẻ nông thôn, sau vài hiệp Mao Bát Đấu liền chạy trối chết. Nhìn thấy một màn này mọi người đều cười không ngừng, ngay cả Tiết Đào Nhi cũng che miệng đứng cười bên cạnh.

"Mấy đứa bé này thật hoạt bát." Chu thị cười nói, lại hỏi Chiêu Nhi: "Sao hai đứa nhóc kia lại quấn kín kẽ thế, chắc là lần đầu đến nông thôn, không chịu lạnh nổi. Cũng phải, ở nông thôn gió rét, người trấn trên sao mà chịu được."

Chiêu Nhi mím miệng cười, gật đầu. Đương nhiên sẽ không nói rõ với Chu thị lý do Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền che hết nửa gương mặt, đâu chỉ vì lạnh.

Trong phòng chính, Tiết lão gia nghe được tiếng cười bên ngoài, cũng nhịn không được lộ ra một nụ cười. Hôm qua mấy người Mao Bát Đấu đến, đã chạy qua phòng chính bên này một chuyến, Tiết lão gia biết bọn họ là bạn cùng trường của Tiết Đình Nhương.

Nghĩ đến bạn cùng trường, Tiết lão gia không khỏi lại nghĩ tới Tiết Tuấn Tài. Sau trận đó, người Tiết gia vẫn không lay chuyển được Tiết Tuấn Tài, Tiết Thanh Sơn và con trai mâu thuẫn một khoản thời gian, rốt cuộc vẫn tìm cho hắn ta một học quán, nhưng không ở xã Hồ Dương, mà là xã An Dương bên cạnh.

Không ở xã nhà, đương nhiên sẽ cách khá xa, trở về một chuyến phải ngồi xe nửa ngày, cho nên từ lúc đến học quán mới, Tiết Tuấn Tài cực ít khi trở về.

Còn không phải sao, Tiết Đình Nhương đã về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, hắn ta vẫn chưa trở về. Người Tiết gia có nhờ người gửi thư, bên kia nói trước hai mươi ba sẽ trở về, nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa thấy.

Tiết lão gia định đợi lát nữa lúc ăn điểm tâm, liền lại nói với lão đại một tiếng, bảo gã đi hỏi lần nữa, rốt cuộc hai mươi ba có về được không?

Hiện trong lòng Tiết lão gia tràn ngập cảm giác mờ mịt, luôn cảm thấy cháu đích tôn hình như đã thành kẻ thù với cha mình, nhưng sao lại thành thù, thì không rõ được.

Ăn điểm tâm xong, Chiêu Nhi và mọi người liền muốn ra ngoài.

Người người đều trang bị kín kẽ, ăn mặc thật dày. Tiết Đào Nhi cũng đi theo, nàng ta ở nhà cũng buồn đến hoảng, Chiêu Nhi muốn đưa nàng ta ra ngoài hít thở không khí, đương nhiên cũng vì cần trợ thủ. Bởi vì Mao Bát Đấu nghịch ngợm quá, nên với mấy người Lý Đại Điền, Chiêu Nhi cũng lo lắng.

Đoàn người đánh hai chiếc xe chạy đi, Chiêu Nhi ở phía trước, Lý Đại Điền đánh xe theo sau.

Chiêu Nhi đã thầm chọn nơi thích hợp, một đường không ngừng đưa cả nhà đến một thôn gần đó. Vào trong thôn, nàng đánh xe đến sân phơi, chọn một nơi thật tốt, rồi lấy từ trên xe hai cái xẻng, bảo Mao Bát Đấu xúc tuyết.

Bên kia xử lý tuyết đọng, bên này Chiêu Nhi cùng Tiết Đào Nhi bày câu đối xuân ra. Các cô nương cẩn thận, tay chân cũng nhẹ, hai người một người trãi, một người dán, chỉ chốc lát sau toa xe đã dán đầy câu đối xuân.

Trong khi xung quanh toàn tuyết trắng, một mảnh lửa đỏ như thế hiện ra, nhìn liền chói mắt.

Lúc này, Chiêu Nhi kéo chiêng đồng ra, gõ vang loảng xoảng.

Tiếng chiêng đồng này, người trong thôn đều quen thuộc, mỗi khi âm thanh này vang lên, chính là có vật tốt mà rẻ lại đến. Thời gian này ngồi trong nhà tránh rét, có phụ nhân thậm chí đã nghe lầm, luôn cảm thấy có tiếng chiêng ngân vang của tiểu huynh đệ Chiêu Tài.

Chỉ chốc lát sau, đám người Mao Bát Đấu liền nhìn thấy một cảnh tượng hiếm có ——

Một đám thôn dân tay bê, vai khiêng nhiều thứ, đi về phía này, từ xa nhìn lại, chi chi chít chít, thật khiến người ta sợ hãi.

Đến làm gì thế?!

"Chiêu Nhi tỷ, ngươi khiến nhiều người tức giận rồi, có phải bọn họ định đánh chúng ta không?"

Chiêu Nhi cười không nói, chờ người tới gần, mới bắt đầu cất giọng hô: "Đưa phúc đến nhà! Đưa phúc đến nhà! Không cần xin, không phải mua, câu đối xuân vừa tốt vừa rẻ đã đến rồi đây. Một đôi năm văn tiền, lớn năm văn, nhỏ ba văn. Mua một đôi lớn, tặng một chữ Phúc, chỉ mua chữ Phúc thì một văn tiền. Có lớn có nhỏ, dán cửa lớn, cửa nhà chính, lều gia súc, kho lúa, điềm tốt chiêu tài hưởng phúc, mùa thu hoạch năm sau không phải sầu!"

"Ha, nghe tiểu huynh đệ Chiêu Tài nói chuyện thật vui tai, nghe rất tốt." Một phụ nhân nói.

"Đúng vậy đúng vậy, sao ta không sinh được một đứa bé như vậy."

"Ngươi mà sinh được, ngươi đã không ngồi trong nhà dốc sức làm việc, mà là chờ hưởng phúc của con trai!"

Mấy phụ nhân hi hi ha ha nói chuyện, bên kia Chiêu Nhi lại nói: "Các vị già trẻ, các đại thúc đại thẩm, lần này ta không thu mua lương thực, năm nay trời thương, mỗi nhà đều thu hoạch lớn, lương thực trong nhà nhiều đến mức ăn không hết. Bây giờ đã sắp mừng năm mới, luôn muốn kiếm vài đồng tiền may quần áo, mua hoa đeo cho nha đầu trong nhà."

"Rồi rồi rồi, ngươi nói gì cũng được, người khác thì thôi, riêng tiểu huynh đệ Chiêu Tài nói chuyện ta đều thích nghe, nghe mà trong lòng thoải mái. Lần này ta không đổi lương thực nữa, sẽ trả tiền!" Một hán tử đeo mũ da chó thả gói lương thực to lên mặt đất, lấy trong lòng ra một túi hầu bao: "Tiểu huynh đệ Chiêu Tài, ngươi chọn cho thúc đi, nhà ta có cửa lớn, cửa nhà chính, cửa kho lúa, cửa phòng bếp, mỗi nơi một tấm, đúng rồi còn lều gia súc nữa."

Chiêu Nhi cực nghiêm túc, cầm câu đối xuân trong xe ra, Tiết Đào Nhi hỗ trợ nàng.

"Thúc, tổng cộng một đôi lớn, bốn câu nhỏ, theo lý là mười bảy văn, ngài mua một bộ, liền tính mười lăm văn, ta lại tặng ngài năm tờ chữ Phúc, mỗi cửa dán một cái, năm sau phúc lộc dồi dào."

"Tốt, cứ vậy đi!"

Vừa thấy giá rẻ như vậy, mua còn được tặng, lợi hơn mua lẻ từng tờ, rất nhiều thôn dân liền động lòng, ào ào hô chọn cho ta một bộ.

Chiêu Nhi lại nói: "Có vài thúc trong nhà không cần nhiều đến vậy, ta cũng đã bán nhiều, dứt khoát rộng rãi thêm một chút, một đôi lớn kèm với hai câu nhỏ, sẽ tặng ba chữ Phúc, tổng cộng mười văn tiền."

Lúc này mấy nhà không đầy túi, hoặc trong nhà không có gia súc, cũng ào ào tiến lên.

Hiện trường náo nhiệt đến cực điểm, Chiêu Nhi tay chân nhanh nhẹn đưa câu đối xuân ra, lại lấy tiền về. Tiết Đào Nhi lần đầu tiên gặp trường hợp này, mặc dù trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn nhớ hỗ trợ Chiêu Nhi tỷ, không gây nhiễu loạn.

Bên kia nhóm người Mao Bát Đấu đã sớm sợ ngây người, Tiết Đình Nhương thấy nàng vội đến vậy, liền kêu Trần Kiên và Đại Điền cùng tiến lên giúp đỡ bán câu đối xuân.

"Tiểu huynh đệ Chiêu Tài, chữ ở đây sao ngươi viết được? Chúng ta đến nhà Đồng Sinh lão gia xin, cũng không tốn nhiều tiền thế này." Trong thôn có người sảng khoái, cũng có người làm khó, đương nhiên cũng có người ghét bỏ, luôn muốn soi mói.

Chiêu Nhi lại không sợ họ, cười tủm tỉm đáp: "Thúc, ngài đến nhà Đồng Sinh lão gia xin câu đối xuân có chờ không, có đôi khi còn chẳng xin được, dù sao Đồng Sinh lão gia cũng bận rộn, đâu có thời gian gặp hết mọi người, sao có thể viết cho mọi người mỗi cửa một bức chứ. Chúng ta thì khác, nếu ngài hỏi chuyện khác, có thể phía ta còn thiếu sót, nhưng nói đến chữ viết —— "

Nàng xoay người chỉ đám người Tiết Đình Nhương, nói: "Biết bọn họ là ai không, đều là học trò của Thanh Viễn học quán trấn trên, từng được Huyện thái gia khen ngợi. Tuy hiện tại chưa là Đồng Sinh, nhưng sau cuộc thi sang năm, không chừng sẽ là Đồng Sinh, chính là tú tài lão gia, đến lúc đó chữ ngài mua không phải càng đáng giá hay sao."

"A!"

"Thanh Viễn học quán? Nghe nói học quán này rất hiếu học, nhiều nhà muốn đưa con đến, còn chưa vào được."

"Ta nghe người ta nói Vương địa chủ muốn đưa con trai đến, nhưng người ta không nhận, nói quá mức ngu dốt, tư chất không đủ." Một thôn dân ưa hóng chuyện lạ nói.

"Vậy đều là người đọc sách rồi!"

Mấy người Tiết Đình Nhương thì không sao, đều đang vội vàng. Mao Bát Đấu lúc này đã thu hồi dáng vẻ rớt hàm ngu ngốc, hai tay vòng ra sau lưng, đi về phía trước một bước, tỏ vẻ thâm trầm chắp tay: "Các đại thúc đại thẩm quá khen rồi."

"Nhìn xem, dáng vẻ con nhà người ta có khác, về sau chắc sẽ là tú tài lão gia!"

Ba người Tiết Đình Nhương ở bên cạnh nhìn cái người tròn như quả cầu kia, thể nghiệm được cái gọi là ‘dáng vẻ con nhà người ta có khác’, sau đó liền cười ha hả.

"Bé thư sinh à, ngươi đọc cho chúng ta xem trên đây viết gì, ta mua mà không biết chữ, cũng không biết bên trên viết cái gì." Một đại nương tiến đến trước mặt Mao Bát Đấu hỏi.

Mao Bát Đấu nghiêm túc xem, rồi cất giọng: "Năm năm thuận lợi trời cao rộng, tháng tháng bình an phúc thọ nhiều. Hoành phi: Ngôi sao may mắn chiếu rọi."

"A, đúng là ý tốt."

"Của ta thì sao?"

"Làm nhiều kiếm lớn người người thoả, thóc đầy lúa trúng mỗi năm say..."

Bên này Lý Đại Điền phì cười, nói với mọi người: "Bát Đấu cuối cùng cũng có chút tác dụng."

Một đầu khác, bị nhóm đại thúc đại nương vây quanh, Mao Bát Đấu đọc câu đối xuân đến mức miệng khô lưỡi khô, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Chiêu Nhi tỷ bảo bọn họ viết câu đối xuân phải có "Đất", phải viết phù hợp với thực tế, đừng quá nho nhã cứng nhắc. Đúng là phần lớn già trẻ đại thúc đại nương đều thích thế này.

Bán xong thôn này, liền đến một thôn khác.

Hơn năm trăm câu đối xuân cùng chữ Phúc, chỉ mới bán hai thôn liền hết. Chỉ trong chốc lát đó, đám người Lý Đại Điền đã có chút kinh hãi tốc độ kiếm tiền này, giấy cũng không phải là giấy quá tốt, mực cũng chỉ là loại phổ thông, thứ duy nhất phải tốn là nhân công, nhưng một bộ bán hơn mười văn, tối thiểu đã lãi được tám phần.

"Chiêu Nhi tỷ, hay là chúng ta trở về viết tiếp, thôn sau chúng ta không đi nữa? Chờ ngươi trở về, chúng ta có lẽ đã viết thêm được mấy xấp." Trần Kiên đột nhiên nói.

Chiêu Nhi cũng đang suy nghĩ việc này, nàng còn muốn nhiều hơn, thậm chí muốn đến trấn trên bán. Vốn nàng chỉ định chạy một vòng mấy thôn xung quanh, bây giờ xem ra việc mua bán này có thể làm lớn.

Nàng nói ra ý tưởng trong lòng, lại nói: "Thừa dịp cuối năm, chúng ta thuận tay kiếm một món lớn, cũng góp một ít tiền cần dùng cho các ngươi đi thi sang năm. Thế gian này không nơi nào không cần tiền, các ngươi cũng không thể chỉ biết đọc sách suông mà xem nhẹ vấn đề căn bản. Các ngươi quay về viết, chúng ta đi bán, chờ lần này trở về ta gọi thêm vài người, làm lớn một chút. Yên tâm, các ngươi có một thì tính một, tiền bạc kiếm được chúng ta chia đều, không để các ngươi chịu thiệt."

Chiêu Nhi nói lời chu đáo đến vậy, người khác muốn từ chối cũng không nói nên lời. Vì thế binh chia làm hai đường, Tiết Đình Nhương đưa đám người Mao Bát Đấu về nhà, Chiêu Nhi dẫn theo Tiết Đào Nhi đến thôn kế tiếp.

"Ngươi dẫn Đào Nhi tỷ theo có được không?" Khi lên xe, Tiết Đình Nhương vẫn có chút lo lắng.

"Mười dặm tám thôn ở đây, ngươi còn sợ có người ăn được ta sao? Ngươi quên Hắc Tử rồi?" Nói xong, trong xe chui ra một cái đầu chó thật to, khì khì hai hơi với Tiết Đình Nhương. Lúc xuất phát, Hắc Tử mặt dày mày dạn nằm trên xe không chịu xuống, lại nghĩ có hai chiếc xe, cũng khá rộng rãi, liền dắt nó theo.

"Vậy được, ngươi đi sớm về sớm."

*

Rất mau Chiêu Nhi đã trở về, lúc về nhà, Tiết gia đang náo nhiệt, vì Tiết Tuấn Tài cũng đã về.

Tiết Tuấn Tài chịu khổ, trên mặt trên tay đều bị nứt da. Kỳ thực nghĩ cũng biết trong học quán không thể có giường sưởi, chỉ đành đốt than sưởi ấm, mà trong nhà học trò không giàu có thì sao mà có than để đốt, chỉ đành ngủ trên giường lạnh.

Triệu thị đau lòng vô cùng, đứng ở sân có thể nghe được tiếng khóc. Chiêu Nhi thầm thở dài một hơi, giao xe cho Tiết Thanh Bách, rồi đi về phòng.

Trong phòng, đám người Tiết Đình Nhương đang múa bút thành văn.

Chắc vì biết có thể kiếm tiền, còn có thể kiếm được số tiền lớn, tất cả mọi người đều xốc lại tinh thần. Tiền tuy là vật chết, nhưng không có tiền lại chẳng thể làm gì.

Chiêu Nhi cũng không nghỉ ngơi lâu lắm, liền mang theo nhóm câu đối xuân thứ hai chạy ra ngoài. Lần này Tiết Thanh Hòe cũng đi theo, tránh cho hai nha đầu chạy ra ngoài khiến người ta lo lắng.

Đám người cứ bận rộn như thế đến khi trời tối, chờ Chiêu Nhi trở về mới tạm ngừng, mà thứ nhận được là hai bao tiền đồng.

Chiêu Nhi dốc ngược bao tiền lên giường, tiếng rào rào vang lên, vô cùng dễ nghe.

Mao Bát Đấu chậc lưỡi liên tục: "Chiêu Nhi tỷ, đây là bao nhiêu vậy."

"Không nhiều lắm, khoảng chừng mười lượng bạc thôi."

Tổng cộng chạy năm thôn, bình quân mỗi thôn bán hai trăm bộ, có mười lăm văn, cũng có mười văn, đương nhiên cũng có bán lẻ, nhưng Chiêu Nhi thầm biết, chênh lệch cũng không quá lớn.

"Các ngươi còn sức không? Nếu còn, thì giúp đếm tiền đi, đếm xong rồi ta sẽ chia."

Vừa nghe lời này, hết sức cũng biến thành có sức.

Cứ như vậy một người đếm, một người xâu thành chuỗi, rất nhanh liền đếm xong. Không nhiều không ít, mười lượng lẻ bảy mươi tám văn, Chiêu Nhi tính quả không sai.

Tổng cộng bảy người, bèn chia thành bảy phần, một phần cũng hơn một lượng. Tiết Đào Nhi không lấy, nói mình không giúp đỡ được gì, câu đối xuân là nhóm Tiết Đình Nhương viết, bán câu đối xuân là Chiêu Nhi cùng Tiết Thanh Hòe, nàng ta cũng không có chỗ để giúp.

Chiêu Nhi với tay nhét xâu tiền vào trong lòng nàng ta: "Được rồi, Đào Nhi, chỗ này của ta không tính như vậy, ngươi cầm lấy, giữ làm đồ cưới, về sau trong tay cũng dư dả một chút."

Sau đó, Đào Nhi cầm tiền được chia quay về Tam phòng, Chu thị nhìn thấy tiền, mắt liền lóe ánh nước: " Chiêu Nhi tỷ của con là người rộng lượng, tâm tư cũng chu toàn, nàng cho thì con cứ nhận, về sau để mẹ báo đáp là được."

Còn không chu toàn sao, lúc trước trong lòng Chu thị vẫn luôn thầm nói Chiêu Nhi hướng dẫn nhà lão Tứ làm buôn bán, cả nhà lão Tứ liền của dư của để, vốn còn muốn nam nhân nhà mình đến tìm Chiêu Nhi nhờ vả, nhưng nam nhân không có mặt mũi để nói ra, ai ngờ không bao lâu người ta liền trồng trọt trên đỉnh núi, cho Tam phòng một công việc kiếm thêm.

Hiện tại Chu thị đã nhìn ra, Chiêu Nhi là người có năng lực, đi theo nhị phòng, cuộc sống về sau của bọn họ không lo không có ngày lành.

*

Việc vui luôn ngắn ngủi, ăn cơm xong, Chiêu Nhi liền ôm thêm một xấp giấy đỏ đi vào.

Giấy đỏ này là buổi chiều trước khi trở về nàng đến trấn trên mua, không giống lần trước, lần này nàng mua không ít.

"Đều ăn no rồi, cũng nghỉ ngơi đủ, nhanh làm việc thôi."

"Chiêu Nhi tỷ, đời trước ngươi chắc chắn là một địa chủ."

Chiêu Nhi tỏ vẻ nghiêm túc, cười tủm tỉm gật đầu: "Đời này Chiêu Nhi tỷ đây cũng sẽ là một đại địa chủ, ngươi chờ đi, ngày đó không xa đâu."

Nói đùa một phen, mỗi người liền có vị trí và công việc riêng của mình, Tiết Đào Nhi và Tôn thị Chu thị đều đến, hỗ trợ cắt giấy. Chiêu Nhi vén rèm cửa bước ra, bên ngoài trời đã tối, phòng chính cùng Đông sương đều sáng đèn.

Nàng đi đến cửa sổ phía tây Đông sương, gõ gõ cửa sổ.

Không có người đáp.

Lại gõ thêm vài cái.

Không bao lâu, cửa sổ mở, lộ ra gương mặt gày gò đi không ít của Tiết Tuấn Tài.

Hắn ta nhìn Chiêu Nhi, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, giọng cũng khô ráp: "Chiêu Nhi, có việc ư?"

"Nghỉ ngơi chưa? Nếu chưa nghỉ thì làm việc giúp ta đi."

Tiết Tuấn Tài không ngờ Chiêu Nhi sẽ nói như vậy, có chút ngây người, nửa ngày mới nói: "Ta chưa ngủ đâu, làm chuyện gì vậy?"

"Ngươi theo ta liền biết."

Theo lời Dương thị hỏi Tiết Tuấn Tài ra ngoài làm gì, cửa két một tiếng, Tiết Tuấn Tài bước ra.

Dương thị cũng ra theo, vẫn hỏi ra ngoài làm gì.

Chiêu Nhi nói: "Đại bá mẫu, bá mẫu đừng lo, ta kêu Tuấn Tài làm việc giúp ta."

"Nó có thể giúp ngươi làm việc gì chứ, Chiêu Nhi, ngươi sai bảo đến trên đầu Tuấn Tài..."

"Mẹ, mẹ thôi đi, con muốn làm mà!" Tiết Tuấn Tài đột nhiên nói.

Dương thị không dám nói tiếp nữa, trải qua mâu thuẫn lần đó, thị ta ý thức được con trai đã thay đổi. Hiện tại Tiết Tuấn Tài khiến Dương thị có chút sợ hãi, nếu nói trước kia yêu chiều, hiện tại chính là nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, luôn có một loại cảm giác sợ hắn ta đột nhiên bùng nổ.

"Đi đi, mẹ mặc kệ, con cứ đi làm việc của con đi."

"Đi thôi."

Hai người đến trước cửa nhị phòng, khi rèm bị vén lên, cảnh tượng bên trong liền lộ ra.

Một nhà náo nhiệt rôm rả, hòa hợp ấm áp, trên mặt mọi người đều mang cười, như đang cực kỳ vui vẻ.

"Trông thấy không, bọn họ đều là bị ta kéo tới làm việc." Chiêu Nhi chỉ vào nhóm thiếu niên bên kia đang vây lại cùng nhau viết chữ to, chỗ ngồi không đủ, liền mượn cả bàn của Tam phòng Tứ phòng, ghép lại thành một cái bàn lớn. Nhóm nữ nhân thì trãi giấy đỏ, đều đang bận rộn.

"Ngươi biết viết chữ nhỉ, là làm việc này đó. Yên tâm, sẽ có tiền công."

Tiết Tuấn Tài khó chịu nói: "Chiêu Nhi tỷ, ngươi không cho ta tiền công, ta cũng làm giúp ngươi."

Lúc này Mao Bát Đấu đã viết mệt, thấy Chiêu Nhi đưa đến một tráng đinh, liền ném bút xuống, chạy tới: "Ngươi cũng đến hỗ trợ? Mau mau mau, bên này."

Nói xong, tay y choàng lên cổ Tiết Tuấn Tài, kéo hắn ta đi.

Chờ khi Tiết Tuấn Tài phản ứng được, trong tay đã bị người ta nhét vào một cây bút lông.

"Mau viết đi, đừng sững sờ ra đó, ta mệt rồi, nghỉ một chút."

Hốc mắt Tiết Tuấn Tài có chút nóng bỏng, đề bút thấm đẫm trên nghiên mực, bắt đầu viết.