Tiểu Thủ Phụ Nuôi Trong Nhà

Chương 60:

Nghe vị thư sinh trẻ trước mắt này hỏi như vậy, bà lão theo bản năng nói: "Cháu ta được gọi như vậy, là do người có học thức nhất trong thôn chúng ta chọn cho. Thằng bé nhà ngươi thật kỳ cục, lại hỏi vấn đề kỳ kỳ quái quái này."

Ánh mắt Tiết Đình Nhương sáng loe lóe, quan sát tỉ mỉ biểu cảm của bà lão.

Nhưng dù hắn nhìn thế nào, biểu cảm của bà lão không giống như nói dối, chẳng lẽ trong đây thực sự có gì không đúng?

Ngay khi Tiết Đình Nhương rơi vào trầm tư, trong đám người lại nảy sinh biến hóa.

Người Thanh Hà học quán lại như đã thương lượng mà đồng loạt xông lên.

"Người Thanh Viễn các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bà ơi, bà đừng nói với hắn, người Thanh Viễn học quán cực kỳ gian xảo, ngày đó Tôn Hạc cũng nói với bọn họ như thế, mới bị mất mạng!"

"Các ngươi đúng là đổi trắng thay đen, chẳng biết lý lẽ, đừng tưởng ỷ đông người là có thể bắt nạt bọn ta ít người."

"Chúng ta đi nhanh thôi, tránh phải chịu thiệt, trở về bẩm lại với quán chủ rồi hãy nói."

Hơn mười học trò Thanh Hà bảy miệng tám lời một trận, liền xốc bà lão đứng lên, tựa như một trận gió, cuốn đi mất.

Thấy nhóm người này cuối cùng cũng rời đi, tất cả mọi người không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

"Quán chủ, ngài không sao chứ?" Mạnh tiên sinh hỏi.

Lâm Mạc xoa xoa gò má, lắc đầu: "Ta không sao."

Mạt tiên sinh ở bên cạnh thở dài một hơi: "Không sao là tốt rồi."

Ba người hai mặt nhìn nhau, đều thấy cực kỳ chật vật, nào còn bộ dạng của người đọc sách, trong lòng đồng loạt bi thương.

"Các ngươi cũng không sao cả chứ?" Nhìn học trò bốn phía, Lâm Mạc hỏi.

"Quán chủ, bọn học trò đều không sao."

"Không sao là tốt, chúng ta vẫn nên vào trong trước đã."

Mọi người nối đuôi nhau vào trong, khi đến lượt nhóm Tiết Đình Nhương, Lâm Mạc đột nhiên nói: "Tiết Đình Nhương, ngươi đi theo ta."

Đám người Mao Bát Đấu lo lắng nhìn Tiết Đình Nhương, nhưng cũng không thể nói gì, chỉ đành theo mọi người vào bên trong, mà Tiết Đình Nhương lại theo Lâm Mạc đến trai xá.

Vào trong phòng, Lâm Mạc vào phòng trong sửa soạn một phen trước.

Không bao lâu sau khi bước ra, quán chủ đã khôi phục vẻ đoan chính nghiêm túc lúc trước, mấy vết cào trên mặt cũng phai đi nhiều. Ông bước đến ngồi xuống trước bàn, nhìn Tiết Đình Nhương: "Vừa rồi ngươi ít nhiều gì cũng đã giải vây cho mọi người, chỉ là người bị hại vốn đau lòng tuyệt vọng, ngươi không nên mượn cơ hội lợi dụng sự đau xót của bọn họ, để đạt được mục đích của mình, tuy rằng ngươi vốn vì muốn tốt cho tất cả."

Lâm Mạc thở dài một hơi: "Ngươi là người thông minh linh hoạt, có dũng có mưu, duy có điều lại giỏi ngụy biện uy hϊếp, khiến người ta nảy sinh chán ghét. Nên biết quân tử ở đời, phải thẳng thắn vô tư. Đất có tính nhu hoà, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật, không dối trời, không gạt người, không dối lòng, không lừa đời, mới thật là quân tử."

"Ngày ấy Mặc Chi hiền đệ đưa ngươi đến xin học, vốn là muốn nhờ ta nhận ngươi làm đệ tử, tiếc rằng tạm thời ta chưa có tâm tư này. Thường ngày ta thấy ngươi chăm chỉ hiếu học, trí tuệ lại hơn người, ngày sau tiền đồ hẳn sẽ không nhỏ. Nhưng ngươi cần ghi nhớ quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, lợi dụng chút thông minh vặt để đi đường tắt, ta sợ ngày sau ngươi sẽ vì vậy mà hủy đi việc lớn đời người."

Cho nên mới nói Lâm Mạc người này thực không biết đối nhân xử thế, người ta tràn đầy nhiệt huyết bước ra giúp đỡ, quay đầu liền bị ông tiếng trước tiếng sau nói lợi dụng chút thông minh vặt, ngụy biện uy hϊếp.

Nhưng thấy ông nói lời tha thiết, ân cần dạy bảo, Tiết Đình Nhương cũng không sinh chút lòng chán ghét nào, trong lòng cũng biết quán chủ có phán đoán với hắn, đại khái là từ ngày xảy ra việc Mao Bát Đấu giấu sách.

Từ sau giấc mộng ấy tính tình và cách xử sự của Tiết Đình Nhương thay đổi lớn, đã có hai người nói với hắn những lời với cùng một ý như vậy.

Một là Chiêu Nhi, một là Lâm quán chủ trước mắt.

Hắn thầm khinh thường hết thảy, chỉ là Chiêu Nhi thì hắn nguyện ý lộ vẻ ôn hoà, bởi vì đó là Chiêu Nhi. Nhưng với người cũng nói lời ấy lúc này, Tiết Đình Nhương muốn cãi lại vài phần.

"Không biết quán chủ cho rằng thế nào mới là phong phạm quân tử ?" Hắn đột nhiên hỏi.

Lâm Mạc sửng sốt, đáp: "Quân tử trước hết cẩn thận về đức. Bằng tất cả mọi cách."

Lời ấy xuất phát từ “Đại Học”, là hai câu khác biệt. Quân tử trước hết cẩn thận về đức, đại ý là việc trước hết quân tử phải làm, là cẩn thận gia tăng đức hạnh. Mà bằng tất cả mọi cách, có ý là quân tử không lúc nào không theo đuổi cảnh giới hoàn thiện đạo đức.

"Ai chẳng biết Người quân tử thì thản nhiên thư thái, kẻ tiểu nhân thường hay lo lắng ưu sầu, nhưng việc đời lại hoàn toàn tương phản, thói đời luôn là tiểu nhân tùy tiện đắc ý, mà quân tử lại bị hãm hại, chịu đầy sỉ nhục uất ức. Như quán chủ cùng hai vị tiên sinh đã chịu."

"Trong sạch vẫn là trong sạch, khổ đau cũng chỉ là khổ đau, chẳng sợ quân tử gặp phải thiệt hại nhất thời, chung quy vẫn có một ngày chân tướng sẽ rõ ràng, nổi oan rửa sạch."

"Người đã chết rồi, chân tướng rõ ràng thì có tác dụng gì?"

Lâm Mạc nhìn Tiết Đình Nhương thật sâu, cũng không vì hắn nói năng lỗ mãng mà tức giận, ngược lại nói: "Quân tử lòng đầy đạo lý tự nhiên, chú ý lẽ phải kỷ cương; khi hiểu biết thì khôn ngoan, thận trọng, lúc ngu muội thì thật thà học hỏi; thấy đúng (luật) pháp thì tuân theo, thấy đúng lý thì tôn trọng; khi vui hòa thuận lý lẽ, khi buồn yên tĩnh tránh sai; thuận lợi thì văn minh lịch sự, cùng cực thì tiết kiệm kỹ càng. Tiểu nhân lại khác, lòng đầy ngạo mạn xốc nổi, coi trọng phóng túng thiên vị; khi hiểu biết thì mưu kế tranh đoạt, lúc ngu muội thì xảo trá làm loạn; thấy đúng pháp thì xem thường, thấy đúng lý thì oán giận, lúc vui khinh khi hấp tấp, lúc buồn khuất nhục khϊếp sợ; thuận lợi thì kiêu căng thiên vị, cùng cực thì tức giận mặc kệ. Người ta nói: "Quân tử có hai điều phát triển, tiểu nhân có hai điều hoang phí." chính là ý này."

Lời này xuất phát từ “Cẩu tử”, mở đầu vốn còn có một câu, ‘Quân tử, tiểu nhân luôn trái ngược’. Lại bị Lâm Mạc lượt bớt. Ý là liệt kê hành vi của quân tử cùng tiểu nhân, để so sánh thấy rõ sự tương phản.

Quân tử ý chí lớn lao sẽ làm theo pháp luật kỷ cương, luôn chú ý, kính sợ, tiết chế hành vi của bản thân; khi hiểu biết liền thông suốt mọi điều mọi vật, khi mờ mịt sẽ đoan chính kính cẩn mà tuân theo chuẩn mực; được trọng dụng sẽ cung kính giữ lễ, không được trọng dụng sẽ kính nể bình tĩnh; lúc vui sẽ hoà thuận mà giữ lý, lúc sầu lo sẽ bình tĩnh mà rời đi; khi thông thuận liền văn nhã mà tươi sáng, khi khốn cùng thì tiết kiệm mà tỉ mỉ.

Nhưng tiểu nhân thì hoàn toàn trái ngược.

Lâm Mạc vẫn không có ý khinh thường, vẫn duy trì tấm lòng uốn nắn bảo ban.

Tiết Đình Nhương cũng cười: "Bia giương thì cung bay tới, cây rừng rập rạp thì rìu vung tới."

Lâm Mạc dùng lời trong “Cẩu tử” để dạy bảo, Tiết Đình Nhương cũng dùng lời trong “Cẩu tử” để đáp, nhưng hắn cắt câu lấy nghĩa, khiến câu nói này hoàn toàn mất đi ý vốn có. Mà biến thành "Bia ngắm đã dựng xong, đừng trách mũi tên sẽ phóng tới. Cây cối tươi tốt, búa đương nhiên cũng tới theo".

Ý của hắn chính là quân tử dù có tu thân dưỡng đức thế nào cũng vô dụng, bởi vì tiểu nhân luôn như con giòi tìm thịt thối, kẻ bị thương tổn cuối cùng vẫn là quân tử.

Nghe lời đáp ngụy biện này, Lâm Mạc nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày cũng chưa hết ngỡ ngàng.

Thật lâu sau, ông mới cảm thán: "Đứa nhỏ nhà ngươi nhìn có vẻ cung kính, kì thực lại đại nghịch bất đạo. Nên biết quân tử có ba điều kính phục: Ngại mệnh trời, kính bề trên, khâm phục lời Thánh Nhân, tiểu nhân không biết mệnh trời mà không sợ, cợt nhã bề trên, khinh miệt lời Thánh Nhân. Chung quy sẽ có một ngày vì ngông cuồng tùy tiện mà dẫn lửa thiêu thân. Thôi, bây giờ ngươi còn nhỏ tuổi, ngày sau lão phu sẽ dạy bảo ngươi cẩn thận hơn."

Tiết Đình Nhương thầm nói một câu: Cho nên ta không phải là quân tử, mà là tiểu nhân. Lời này còn chưa ra miệng, liền nghe được câu cuối.

Chẳng lẽ là, hiếm khi hắn mới không kiêng nể gì mà cố tình gây hấn lộ rõ tâm tình tận đáy lòng, thế nhưng chẳng những không gây chán ghét, còn khiến người ta thưởng thức, muốn nhận hắn làm đệ tử?

Lúc này đến phiên Tiết Đình Nhương kinh ngạc.

Thấy vậy, Lâm Mạc chợt lóe ý cười: "Đợi việc này giải quyết, vi sư sẽ cẩn thận dạy bảo ngươi."

Này, việc này hắn có thể nói không sao?

Cho dù thông minh ngụy biện như Tiết Đình Nhương, lúc này cũng có chút đần độn rồi.

Hắn mím miệng, chọt một câu: "Thứ quán chủ cần phải để bụng lúc này là nên tự bảo vệ mình thế nào."

Câu này đánh cho Lâm Mạc đen mặt.

*

Tiết Đình Nhương cũng không ở lâu, rất nhanh liền rời đi.

Trên đường về phòng trọ, trong lòng hắn lại nghĩ đến cảnh trong giấc mơ của mình.

Lúc trước hắn hỏi bà lão kia như vậy, hoàn toàn là vì trong mộng của hắn từng xảy ra một sự kiện. Kỳ thực hắn từng gặp bà lão này, nhưng bởi vì lúc đó không để ý, hơn nữa lúc đó dáng vẻ đối phương tầm thường, nên chỉ liếc mắt một cái. May mà lần này hắn ở gần, mới nhớ được người này là ai.

Trong giấc mộng kia, Thanh Hà học quán từng có một học trò bị chết, lúc đó ở học quán khủng hoảng rất lớn, lại bị các tiên sinh cùng quán chủ ép xuống nên các học trò đều không dám nói gì.

Học trò đã chết kia, tên là Tôn Hà, không phải Tôn Hạc.

Trong trí nhớ của Tiết Đình Nhương, cái tên Tôn Hạc này, không tồn tại. Mà trong giấc mộng kia cũng không phát sinh chuyện lần này, hoặc có thể đã phát sinh mà hắn không biết, bởi vì trong mộng, hắn vì bị xa lánh, vẫn luôn lẻ bóng, cũng không kết bạn cùng ai.

Nhưng khi hoàn toàn móc nối những chuyện nhỏ bé không đáng kể vào nhau, Tiết Đình Nhương liền cảm thấy trong này khẳng định có kỳ quái.

Nhưng cụ thể là kỳ quái chỗ nào, tạm thời hắn lại không nói được, có điều vẫn ngửi được mùi âm mưu.

Sau khi trở lại phòng trọ, nhóm người Mao Bát Đấu liền vây quanh hỏi thăm quán chủ gọi hắn qua làm gì, rồi rút ra kết luận là khen ngợi hắn.

Tiết Đình Nhương sờ sờ mũi, khen đâu không thấy, bị mắng là tiểu nhân thì có đó. Bất quá việc này hắn khẳng định sẽ không nói ra, mà đổi chủ đề nói mình phát hiện một việc, cần mọi người hỗ trợ.

Cảnh trong mơ, Tiết Đình Nhương tất nhiên sẽ không nhắc đến. Hắn chỉ nói mình đã từng gặp bà lão kia, cơ duyên xảo hợp mà biết cháu bà ấy không tên Tôn Hạc, mà tên là Tôn Hà.

Tiếng gọi giống nhau, chữ viết ra lại khác hẳn.

Cho nên khi Tiết Đình Nhương thốt ra lời này, ba người còn lại cũng đầy nghi hoặc. Nhất là Mao Bát Đấu, lúc này như say máu gà, tràn đầy phấn khởi.

"Ta ngửi thấy mùi âm mưu!"

Bốn người hai mặt nhìn nhau, Trần Kiên hỏi: "Đình Nhương, ngươi có kế hoạch gì?"

"Lúc trước ta đã hỏi lão phụ nhân, bà từng nói tên của cháu bà ấy do một người có học thức nhất thôn chọn cho. Kế sách ban đầu, chỉ khi chúng ta tìm được bọn họ là người đến từ đâu, thì mới tìm được người đã chọn tên. Riêng những việc khác, khoan hãy bàn đến."

"Vậy thì làm thôi. Chỉ là chúng ta nên tìm thế nào, mười dặm tám thôn sao biết được cả nhà họ là người ở phương nào."

"Khó tìm cũng phải thử xem."

"Hay là, chúng ta nói cho quán chủ?" Lý Đại Điền nói.

Mao Bát Đấu lập tức nói: "Nói cho quán chủ làm gì, đây là lúc chúng ta ngăn cơn sóng dữ. Nếu việc này hoàn thành, về sau chúng ta sẽ là cứu tinh của học quán. Không chừng quán chủ sẽ khen ngợi chúng ta, nhận chúng ta làm đệ tử, ta nghe người ta nói quán chủ chưa nhận đệ tử, mấy người Vu Tử Hữu kia tranh cướp cũng đều muốn làm đệ tử của quán chủ."

Nhắc tới việc này, tự nhiên nhớ tới đám người Vu Tử Hữu bây giờ đang bị nhốt trong tù.

Việc đấu văn lần này, do Vu Tử Hữu dẫn đầu, học trò vào Giáp của Thanh Viễn cũng chỉ có hai mươi người, bây giờ khuyết hơn phân nửa. Vu Tử Hữu cùng Vương Kỳ đều dính vào, mà Hồ Liên Thân hôm đó bị tiêu chảy, may mắn tránh được một kiếp.

Việc đó không nhắc nữa, đã bàn xong, bốn người liền thương lượng nên rời quán thế nào.

Do mấy ngày nay lòng người hoảng sợ, trong học quán đã có vài học trò vì sợ liên lụy, đã mở lời lấy cớ trở về nhà trước.

Những người này đương nhiên bị nhóm học trò ở lại quán xem thường, cảm thấy bọn họ sợ chết. Không nói thêm về việc này, nhưng nhờ đó, đám người Tiết Đình Nhương thuận lợi có cơ hội rời quán, bởi vì bốn người bọn họ cùng rời đi, khiến đám học trò còn thừa lại phỉ nhổ, việc này không cần miêu tả nữa.

Lâm Mạc thu được tin tức này, cười hiu quạnh, lại chợt thấy thoải mái.

Hành động của Tiết Đình Nhương hoàn toàn đúng với lời hắn đã nói lúc trước, tiểu nhân có xu hướng tránh hại tìm lợi. Thôi, xem như hai người không có duyên thầy trò vậy.

*

Bốn người rời khỏi học quán, nhất thời cũng không biết phải đi đâu.

Đang đi tới đi lui trên đường, một chiếc xe la đột nhiên dừng ở trước mặt bọn họ.

"Đình Nhi, sao các ngươi lại ở đây, hôm nay trong học quán hưu mộc sao?"

Là Chiêu Nhi.

Cao Thăng đánh xe la, mà nàng mặc toàn thân quần áo nam tử ngồi một bên. Sau khi xe dừng lại, nàng liền nhảy xuống, chặn trước mặt bốn người.

Tuy miệng Chiêu Nhi nói như vậy, ánh mắt lại lộ vẻ nghiêm trọng, rõ ràng đang hoài nghi bốn người lén chạy ra.

"A, tỷ tỷ..." Là giọng Mao Bát Đấu.

Y gãi đầu không biết nên gọi thế nào, đừng thấy trước mặt Tiết Đình Nhương y giỏi châm chọc, khi thực sự đối diện Chiêu Nhi, y cũng không dám gọi là vị hôn thê nhỏ gì đó. Không sợ bị Chiêu Nhi đánh chết, cũng sợ bị Tiết Đình Nhương trừng cho chết.

Có y mở đầu, hai người Lý Đại Điền và Trần Kiên cũng thành thành thật thật gọi Chiêu Nhi là tỷ. Nhất là Lý Đại Điền, hồn nhiên không chú ý mình còn lớn hơn Chiêu Nhi.

Ba tiếng gọi tỷ này, khiến Chiêu Nhi cười híp mắt, cũng khiến Tiết Đình Nhương đen mặt.

Hắn nhịn cảm giác này xuống, nói với Chiêu Nhi: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, bọn ta không phải lén trốn đi chơi, mà là có việc."

"Việc gì?" Chiêu Nhi hỏi, lại nói: "Lên xe mà nói, các ngươi đến đâu, ta đưa các ngươi đi."

Đừng thấy lời này không có sơ hở gì, thật ra chỉ là lời thuận miệng, Tiết Đình Nhương cũng nghe ra ý giám sát. Chiêu Nhi chính là như thế, cho dù trong lòng có gì bất mãn với lời nói cử chỉ của hắn, nếu không phải lúc quan trọng cũng sẽ không gọn gàng dứt khoát nói ra, phần lớn đều dùng kế quanh co.

Dưới tình huống này, Tiết Đình Nhương đương nhiên không giấu được, bèn rõ ràng tỉ mỉ kể chuyện phát sinh trong học quán và manh mối mà hắn phát hiện.

"Các ngươi thật đúng là, loại việc này đương nhiên người hỗ trợ càng nhiều càng tốt, các ngươi lại cố tình giấu giếm." Chiêu Nhi bật cười, một câu ‘thật trẻ con’ may mà kịp nhịn lại.

"Cũng không phải là muốn giấu giếm, ta nghi ngờ trong học quán có nội gián." Tiết Đình Nhương nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Anh trai Cẩu Nhi: Cho nên ta không phải là quân tử, mà là tiểu nhân đó.

Lâm quán chủ vuốt râu giải thích: Đệ tử không ngoan, đúng là cái sai của vi sư.