Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng Triệu gia liền chuẩn bị ra cửa, đi cùng còn có Triệu Kim Thụy.
Triệu gia có xe, chẳng qua là xe trâu, xe trâu đi chậm, bất quá có thể mang theo vài thứ, chỉ là Triệu Kim Thụy tỏ vẻ không vừa lòng, cảm thấy xe trâu quá xóc nảy.
Lắc lư suốt mới đến được Dư Khánh thôn, mặt Triệu Kim Thụy thối như có ai thiếu gã mấy chục lượng bạc.
Triệu thị ngồi trong phòng chợt nghe nói ca ca tẩu tẩu đến, bà theo bản năng xuống giường, đi nhanh đến trước cửa thì mới kịp phản ứng, liền quay đầu trở lại, đồng thời còn kéo Tiết Thúy Nga đang vui sướиɠ muốn ra đón quay lại.
"Là cô nương, phải dè dặt một chút, con vào buồng trong đi, mẹ đi bàn chuyện với bọn họ."
Không bao lâu sau, các nam nhân Tiết gia đều đã về, trừ Tiết Thanh Hòe không có ở nhà. Hôm nay vừa khéo trùng ngày Tiết Đình Nhương hưu mộc, cho nên Chiêu Nhi cũng ở trong phòng.
Sáng sớm Tiết Đình Nhương liền lật quyển Tam Tự Kinh mà bản thân từng chép, định dạy Chiêu Nhi học chữ.
Một cái giường lớn, trên đặt một cái bàn giường vuông, bên này là Chiêu Nhi ngồi nghiêm chỉnh, thẳng lưng, hai tay cong ở sau người, học dáng vẻ của đứa bé học vỡ lòng.
Tiết Đình Nhương sửng sốt một lát rồi mới có phản ứng, Chiêu Nhi đại khái là thấy trẻ em trong thôn đến tư thục học như thế, nên cho rằng đọc sách đều như thế. Hắn cười thầm, chẳng những không chỉ ra, ngược lại còn xuống giường đi tìm nhánh trúc.
Chiêu Nhi vừa nhìn thấy nhánh trúc, liền nhớ tới cây thước tiên sinh dùng để đánh trẻ em trong tư thục.
Nàng biết đọc sách không tốt sẽ bị đánh, trong tư thục của Tiết Thanh Sơn thường xuyên có trẻ em đi học bị đánh, đánh cũng không thể cãi, bởi vì tiên sinh đều vì tốt cho ngươi.
"Ngươi còn muốn đánh ta?" Giọng nàng tràn ngập vẻ không xác định.
Tiết Đình Nhương đầy nghiêm túc, chậm rì rì nói: "Sai phải bị đánh, không thuộc bài cũng phải đánh, cho nên ngươi phải dốc lòng học tập, đừng phạm sai lầm."
Bộ dạng này của hắn, nếu thêm một bộ râu, sẽ y hệt tiên sinh trường làng. Chiêu Nhi đặc biệt kính sợ người đọc sách, lúc này cũng thu hồi ý nghĩ, trở nên trịnh trọng.
"Như vậy là tốt nhất, ngươi nên biết lúc này ta chính là tiên sinh của ngươi, mà ngươi chính là học trò của ta." Tiết Đình Nhương nhanh trí, cố làm ra vẻ thở dài một hơi: "Đọc sách hiểu lý lẽ, không chỉ để biết chữ, còn phải thông hiểu chút đạo lý. Một khi đã như vậy, ta liền bắt đầu dạy ngươi từ Đệ Tử Quy."
Hắn đi tìm quyển Đệ Tử Quy mà hắn tự học trước khi tỷ thí cùng Tiết Tuấn Tài, bày trước mặt Chiêu Nhi. Trong lòng lại nghĩ, đợi khi rảnh thì chép một quyển Đệ Tử Quy cho Chiêu Nhi dùng.
"Ta đọc một câu, ngươi đọc theo một câu, không chỉ đọc, còn phải nhận biết." Dừng một chút, hắn liền có tiết tấu bắt đầu đọc: "Đệ tử quy, thánh nhân huấn, thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín, phiếm ái chúng, nhi thân nhân, hữu dư lực, tắc học văn. Đây là tổng thể, bây giờ ta bắt đầu dạy ngươi chương đầu tiên, Nhập Tắc Hiếu."
(Đệ tử quy: Phép tắc của con em trong nhà, Thánh nhân có dạy: hiếu thảo với cha mẹ và tôn kính anh chị trước, kế đến là cẩn thận giữ lòng tin; yêu thương mọi người, gần người nhân đức; dư thừa tâm sức thì dốc lòng học tập.)
Vì Chiêu Nhi không biết chữ, vì muốn nàng theo âm vận mà phân biệt các chữ, Tiết Đình Nhương cầm nhánh trúc đọc một câu liền chỉ từng chút lên quyển Đệ Tử Quy, nói cho nàng biết chữ này có hình thái cụ thể như thế nào. Trẻ em khi mới học vỡ lòng, phải học đọc học viết, sau khi đã biết chữ, mới có thể nhập môn.
Cho nên khi người Triệu gia tới cửa, Tiết Đình Nhương đang dạy Chiêu Nhi đọc chữ.
Chiêu Nhi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền nhướng cổ muốn từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nào ngờ lại bị một nhánh trúc của Tiết Đình Nhương đánh trở về.
"Lúc đọc sách, phải hết sức chú ý, không được thò đầu hóng chuyện."
Đánh cú này cũng không mạnh, vừa chạm là buông, nhưng có tác dụng cảnh cáo, Chiêu Nhi liền ngồi ngay ngắn, hai tay sau lưng, nghiêm chỉnh đọc theo.
Nhưng trong lòng vẫn có chút uất ức, mình lớn vậy rồi mà còn bị Tiểu Nam Nhân đánh.
Như đã nhìn ra ý của Chiêu Nhi, Tiết Đình Nhương thản nhiên lườm nàng một cái, nói: "Ngươi nên biết lúc này ta là tiên sinh của ngươi, mà ngươi chính là học trò của ta. Tiên sinh và học trò không xét tuổi tác lớn nhỏ, mà xét học vấn cao thấp. Học vấn của ngươi không bằng ta, ta nói cái gì thì là cái đó."
"Ờ."
*
Triệu thị vẫn luôn trưng cái mặt nhăn nhó ra, nếu Tiết lão gia không kịp trở về, phỏng chừng Triệu Vượng và Hồng thị đã bỏ về nhà.
Cho dù đây là muội muội ruột, Triệu Vượng cũng không thể không thừa nhận bà vợ nhà mình nói đúng, tiểu muội này của ông ta thật sự quá chọc người sinh hận. Ông ta nhớ trước kia muội muội không như thế, từ khi nào lại trở thành như vậy.
Tiết lão gia thông minh hơn Triệu thị nhiều, trong lòng cũng rõ khuê nữ nhà mình chung quy vẫn phải qua làm con dâu nhà người ta, cho nên dù vẫn làm cao, nhưng lại không quá mức, không khiến người ta sinh phản cảm.
Sau một phen ngươi tới ta đi, người hai nhà lại gần gũi như lúc ban đầu, bắt đầu thảo luận chi tiết hôn sự của hai đứa trẻ.
Triệu Kim Thụy chê trong phòng oi bức, viện cớ bước ra sân, nghe thấy Đệ Tử Quy truyền ra từ một căn phòng nào đó, chỉ cho là Tiết gia có đứa bé học vỡ lòng. Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, bởi vì âm thanh ấy là giọng nữ, chứ không phải giọng trẻ con.
Gã tò mò bước qua, vừa đến dưới cửa sổ căn phòng đó, đã bị một người từ phía sau giữ chặt.
Quay đầu nhìn, là Tiết Thúy Nga.
"Kim Thụy ca, huynh đứng ở đây làm gì?"
"Ta nghe thấy có người đang đọc sách..."
"Việc này sao, là Cẩu Tử rảnh rỗi không làm gì nên muốn dạy Chiêu Nhi biết chữ, đúng là làm việc không đâu." Nói xong, Tiết Thúy Nga liền đổi giọng, cất lời mềm mại, nũng nịu: "Kim Thụy ca, đi theo muội, muội có chuyện muốn nói."
"Việc gì? Đừng lôi lôi kéo kéo."
"Thôi mà, cứ theo muội là được."
Trong phòng, Chiêu Nhi và Tiết Đình Nhương hai mặt nhìn nhau.
Hai người này thật là, đứng dưới cửa sổ nhà người khác nói chuyện, chẳng lẽ không sợ bị người ta nghe thấy. Chiêu Nhi bò lên cửa sổ nhìn ra ngoài, liền thấy hai người kia lôi kéo nhau ra sau viện. Nàng lăn một vòng xuống giường, Tiết Đình Nhương gọi lại cũng không ngăn được.
Tiết Thúy Nga kéo Triệu Kim Thụy đến vườn rau sau nhà.
Vườn rau sau nhà của Tiết gia rất lớn, chuồng heo, chuồng gà, phòng chứa củi đều bố trí ở đây, còn có hai ụ rơm to chất bên góc. Ngoài ra nhà vệ sinh cũng bố trí ở phía sau.
Tiết Thúy Nga thầm nghĩ để người ta trông thấy hai người nói chuyện cũng không tốt, liền kéo Triệu Kim Thụy vào trong phòng chứa củi. Phòng chứa củi này bình thường cực ít người đến, phòng bếp bên kia nấu nước nấu cơm, đều một lần ôm củi đủ dùng cho mấy ngày.
Triệu Kim Thụy vừa đẩy tay ả ra, vừa phủi phủi quần áo mình: "Rốt cuộc ngươi có gì muốn nói, mà lại kéo ta đến đây." Gã có chút ghét bỏ nhìn bốn phía.
Phòng chứa củi là phòng ở bị bỏ hoang trước đây, là phòng đắp đất, mái nhà đã hỏng, lợp lại bằng cỏ tranh. Cạnh cửa lớn là hai cửa sổ, củi bên trong được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Tiết Thúy Nga có chút tủi thân nói: "Kim Thụy ca, chẳng lẽ đã lâu không gặp, huynh không nhớ muội sao?"
Triệu Kim Thụy nhìn ả, không nói gì. Nhưng trong mắt Tiết Thúy Nga, không nói gì nghĩa là nhớ, liền lộ vẻ thẹn thùng nhích đến gần: "Người ta cũng nhớ huynh."
Chiêu Nhi nhịn không được mà rùng mình, không thể tin Tiết Thúy Nga lại dùng giọng điệu này để nói chuyện.
Nàng đang muốn rời đi, nào biết sau lưng đột nhiên xuất hiện một người.
Nàng bị dọa giật mình, quay đầu mới phát hiện là Tiết Đình Nhương. Bởi vì động tác của nàng, cái sào trúc dựng cạnh vách phòng ngã xuống, phát ra một tiếng giòn vang, Triệu Kim Thụy liền nhìn qua: "Ai đó?"
Tiết Thúy Nga nín thở nghe ngóng, rồi hồn nhiên không thèm để ý nói: "Không có ai, chắc là mèo hoang thôi, phòng chứa củi này mười ngày nửa tháng không ai đến một lần."
Lúc này Triệu Kim Thụy mới quay mặt qua, nhìn Tiết Thúy Nga nói: "Ngươi muốn nói gì? Nói nhanh đi, không thì ta đi trước."
Gã vừa xoay người, đã bị Tiết Thúy Nga từ phía sau ôm lấy thắt lưng: "Kim Thụy ca, sao huynh vô tình vậy, chúng ta đã lâu không gặp, huynh không nhớ muội, không muốn trò chuyện với muội sao? Huynh không biết là, ngày ngày đêm đêm muội đều nhớ huynh, muội muốn đi tìm huynh, nhưng mẹ muội không cho."
"Huynh sờ xem, mẹ muội nói phụ nhân mang thai năm tháng mới nhìn rõ được. Kim Thụy ca, người ta đang mang con của huynh đó."
Vậy mới nói, suy nghĩ của nam nhân vĩnh viễn không cùng tần suất với nữ nhân, Triệu Kim Thụy bị Tiết Thúy Nga ôm như vậy, lại kéo tay gã sờ sờ, gã đang tuổi huyết khí sục sôi, sao có thể nhịn được. Nhất là diện mạo Tiết Thúy Nga cũng coi như xinh đẹp, gã vốn đang sờ bụng, sờ một lát liền sờ lên trên.
Triệu Kim Thụy bóp một cái lên bộ ngực phồng lên của Tiết Thúy Nga: "Tiểu dâʍ ɖu͙© nhà muội, dám quyến rũ ta, đây không phải là muội nhớ ta, mà muốn ta..."
"Kim Thụy ca, huynh nói gì vậy?" Tiết Thúy Nga thẹn thùng không nói được, cúi gương mặt đỏ đến tận cổ.
"Nói gì? Muội nói ta nói cái gì, thì ta đang nói cái đó."
Hai người nói xong liền ôm lấy nhau, vừa hôn vừa sờ.
Bên ngoài, mắt Chiêu Nhi sắp mù luôn rồi.
Chậc chậc, hai người kia thật không chút kiêng dè, đang ở nhà đó. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải không chút kiêng dè như thế, sao có thể chưa thành hôn đã lớn bụng.
Nàng xem rõ ràng tuần tự, hồn nhiên quên mất bên cạnh còn đứng một người.
Còn là nam nhân.
Bất quá Chiêu Nhi xem một chút liền thấy không đúng, sao lại cởϊ qυầи áo, thấy bộ ngực to trắng như tuyết của Tiết Thúy Nga lộ ra, mà Triệu Kim Thụy lại còn cắn cắn cắn lên đó, nàng liền đỏ bừng mặt, nhưng đỏ mặt mà vẫn muốn xem.
"Khụ..."
Chiêu Nhi không quay đầu, đến khi Tiết Đình Nhương kéo nàng một cái, nàng mới phản ứng lại.
"Sao ngươi lại đến đây?" Nàng cất giọng thật nhỏ nói.
Tiết Đình Nhương híp mắt nhìn nàng: "Ta tới lâu rồi, ngươi quên sao?"
"A phải phải, chúng ta đi thôi."
"Không xem nữa à?"
"Có gì đẹp đâu, còn không đẹp bằng Hắc Tử đi tìm cɧó ©áϊ." Nàng vừa nói, vừa kéo Tiết Đình Nhương, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Nàng chỉ thuận miệng nói một câu, đâu ngờ Tiết Đình Nhương lại nhớ kỹ.
"Ngươi từng xem Hắc Tử đi tìm cɧó ©áϊ?"
Chiêu Nhi gật gật đầu theo bản năng: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng xem, Hắc Tử rất lưu manh, nhào lên người Bông Cải nhà Tiết Cường liền không chịu xuống."
Mãi đến khi thấy Tiết Đình Nhương dừng bước, Chiêu Nhi mới nhớ ra mình là một đại cô nương, nói chuyện này thì không tốt lắm. Bất quá ở nông thôn, loại việc này vốn không kiêng kỵ, nông thôn nhiều chó, đi trên đường không chừng liền trông thấy hai con chó đang giao phối, từ nhỏ đã nhìn thấy rồi.
Súc sinh như vậy, người thì khẳng định không thể vậy, nhưng dân chúng ở nông thôn cũng khá thoáng. Không nói đến các cô nương chưa gả, nhóm hán tử đã thành thân và nhóm nàng dâu, khi túm năm tụm ba thường xuyên lấy mấy chuyện mặn mòi ra đùa giỡn.
Lớn lên trong hoàn cảnh này, bọn nha đầu cùng nhóm trẻ con ở nông thôn đều hiểu biết sớm. Bất quá đây vẫn là lần đầu Chiêu Nhi liên hệ việc này với con người.
Nhớ tới cảnh tượng vừa nãy, nàng đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh: "Đứa nhỏ như ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Nói xong lại cảm thấy hình như có gì đó không thích hợp, bởi vì trước đó rõ ràng nàng đã bị Tiểu Nam Nhân dạy dỗ. Nhất thời đầu óc nàng có chút hỗn loạn, muốn nói gì đó, chợt nghe Tiết Đình Nhương nói: "Ta không nhỏ nữa, sang năm hai ta đã có thể thành thân, sau đó cũng có thể làm chuyện Triệu Kim Thụy vừa mới làm cùng cô út."
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiểu Nam Nhân, trong đầu Chiêu Nhi nổ ầm một cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai Cẩu Tử: Ta không nhỏ, không nhỏ, không nhỏ... Nghe thấy chưa?
Chiêu nhi: Nghe thấy rồi. Còn chuyện gì khác không, không thì ta đi trước.
Anh trai Cẩu Tử: Nói không nghe đúng không, muốn ta động thật sao?
~
Lời thuyết minh sáp vào: Ngươi động cái gì thật, ngươi dám cởϊ qυầи ư?
Hả? À...
Cẩu nhi nản lòng: Diện Diện, ngươi thắng!