Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 4: Cứu nàng một mạng

Trong hoảng loạn, Lý Tiện Ngư bỗng chốc nhớ tới, hôm nay nàng giả dạng làm thiên kim quan gia đi ra cung du ngoạn, vì không muốn người khác chú ý, nên chỉ dẫn theo bốn gã thị vệ ——

Một đoạn mũi đao sáng như tuyết đột nhiên đâm vào vách xe.

Rèm buông ở trước mắt đột nhiên bị người kéo rách, phía sau rèm lộ ra một khuôn mặt tràn đầy dữ tợn. Thanh đao trong tay hắn nhiễm đầy máu tươi, lưỡi đao sắc bén gần như muốn dán lên trên chóp mũi của nàng.

Lý Tiện Ngư không thể nhẫn nại được nữa, kinh sợ hét lên.

Người tới đã gϊếŧ đến đỏ cả mắt, giờ phút này nghe thấy tiếng kinh hô, không chút nghĩ ngợi, lập tức giơ đao muốn chém xuống.

Loan đao vẽ ra một đường cong ở trên không trung, chói mắt giống như cầu vồng.

“Công chúa!”

Ở trong tiếng gọi tê tâm phế liệt của mọi người, Lý Tiện Ngư sợ hãi mà gắt gao nhắm hai mắt lại.

Ở khi đứng giữa ranh giới sinh tử, nàng đột nhiên cảm thấy hối hận.

Hối hận hôm nay không nên ra cung.

Hối hận vừa rồi không nên đánh bậy đánh bạ mà vào Trụ hẻm.

Hối hận mình vì muốn xe nhẹ nhàng hơn, không mang thêm nhiều thị vệ.

Nhưng chờ nàng đem tất cả việc hôm nay hối hận một lần, đau đớn trong tưởng tượng lại không có dừng ở trên người.

Lý Tiện Ngư thật cẩn thận mà mở bừng mắt.

Cách một tầng nước mắt mông lung, nàng nhìn thấy gương mặt thiếu niên xa lạ.

Da rất trắng, lạnh lẽo như sương tuyết. Dưới lông mi hơi rũ, là đôi mắt phượng hẹp dài vắng lặng mát lạnh, bóng hạc chiếu ở trong hồ nước lạnh giá.

Nàng cúi đầu, thấy tay phải của thiếu niên nắm lấy lưỡi đao.

Lưỡi đao dừng ở trước ngực nàng. Máu tươi chảy xuống theo đốt ngón tay thon dài của thiếu niên, mang theo tử vong mà nàng thoáng gặp qua và rách nát dừng lại ở trên mu bàn tay của nàng.

Trong tiếng chém gϊếŧ, Lý Tiện Ngư nghe thấy trái tim đập như nổi trống của mình.

Thiếu niên vẫn chưa nhìn nàng.

Ở khoảnh khắc lưỡi đao sắc bén chạm đến xương cốt, đôi mắt lưu li lạnh như băng kia dâng lên một tia u tối.

Tiếp theo, giống như bản năng, hắn giơ tay, đoạt lấy lưỡi đao, chém qua cổ họng đối phương, động tác liền mạch lưu loát, không có nửa phần do dự.

Máu tươi bắn lên vách xe, tay trái của thiếu niên cầm đao, nhảy xuống xe ngựa.

Lý Tiện Ngư đứng dậy theo bản năng, bám vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài xe ngựa, bọn thị vệ vốn dĩ trong lòng cảm thấy tuyệt vọng nhưng khi nhìn thấy nàng còn sống, tâm thần đều rung lên, sôi nổi hét lớn một tiếng, một lần nữa cầm đao nghênh hướng cường đạo.

Không có người nào động thủ với thiếu niên cứu giá.

Thiếu niên cầm đao đứng ở giữa trận chiến, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như khi thói quen chợt tỉnh dậy, cơn đau trong đầu chậm chạp chưa biến mất.

Nhưng đột nhiên, một tên cường đạo gϊếŧ đỏ cả mắt, cầm đao lao về phía hắn.

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc giống như lưỡi đao sắc bén vừa mới được rút ra khỏi vỏ.

Hắn giơ tay lên, loan đao ở trên không trung vẽ ra một độ cung trí mạng, cường đạo bắn ra máu tươi như vẩy mực.

Thế giới của hắn giống như chẳng phân biệt địch ta, quy tắc cực kỳ đơn giản.

Ai muốn gϊếŧ hắn, thì hắn gϊếŧ người đó.

Ngọn gió lướt qua, cuộc chiến lại lần nữa nghịch chuyển.

Lý Tiện Ngư chưa bao giờ gặp qua người như vậy, cảnh tượng như vậy, trong lúc nhất thời, thế nhưng đã quên sợ hãi. Chỉ là ngơ ngác mà đỡ cửa sổ nhìn.

Cho đến khi Trúc Từ run run bò lên trên tiến lại đây, đem nàng kéo vào bên trong xe, nhìn thẳng vào xác chết tên cường đạo chết không nhắm mắt ở trong xe, lúc này nàng mới nghĩ lại mà cảm thấy sợ.

Hai người hợp sức đem xác chết tên cường đạo đẩy xuống khỏi xe ngựa, cùng nhau cuộn tròn ở trong góc xa, lạnh run lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Mỗi một tiếng đao kiếm đan xen vang lên, đều khiến cho trái tim đều muốn nhảy dựng lên. E sợ trong nháy mắt tiếp theo, lại có một tên cường đạo xâm nhập vào bên trong xe, đem các nàng cũng biến thành hai cái xác chết lạnh băng.

Dày vò một lúc lâu, cuối cùng động tĩnh ở bên ngoài cũng dần dần yên lặng lại.

Ngoài xe chợt truyền đến tiếng nói nghẹn ngào của thủ lĩnh thị vệ: “Công chúa, cường đạo đã được dẹp yên rồi.”

Chỉ có tám chữ ngắn ngủi, lại khiến cho trái tim luôn treo ở trên cao của nàng rơi xuống.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, chống đỡ đứng dậy, bước xuống xe ngựa.

Gió mạnh thổi qua đám cỏ dại cứng cáp, làm mùi máu tươi tanh nồng bay khắp nơi.

Thị vệ quỳ một gối ở trước mặt nàng, mạnh mẽ lên tiếng bẩm báo: “Có vài tên cường đạo đã chạy thoát, thuộc hạ đã hạ lệnh cho người đi bẩm báo Thuận Thiên Phủ. Nơi đây không nên ở lâu, thỉnh công chúa lập tức hồi cung.”

Lý Tiện Ngư vẫn chưa lập tức đáp lại. Tầm mắt của nàng dừng lại ở dưới cây ngô đồng phía xa xa. Dưới bóng râm u tối của lá cây, thiếu niên cô đơn mà đứng ở đó.

Dáng người cao lớn như đao, cánh tay thon dài thẳng tắp, bàn tay có khớp xương rõ ràng đang nắm lấy loan đao lạnh lẽo sắc bén, chiếu sáng lên khuôn mặt lạnh lùng.

Mà ở dưới chân hắn, thi thể của cường đạo nằm ngang dọc tứ phía, máu tươi từng lớp từng lớp làm thấm ướt cả mặt đất, màu đỏ đen kỳ dị chảy ra thành một vũng nước.

Tầm mắt của Lý Tiện Ngư cuối cùng rơi xuống ở trên tay phải của thiếu niên. Miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt. Tuy là đã lấy mảnh vải quấn lung tung lại, nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng, máu tươi giống như hạt châu, từ đầu ngón tay tái nhợt của hắn nhỏ giọt xuống, màu sắc nhìn thấy mà ghê người.

Lý Tiện Ngư lấy hết can đảm, nhìn về phía thiếu niên và mở miệng: “Tay của ngươi còn đang chảy máu…… Nơi này cách hoàng cung rất xa, chúng ta trước đưa ngươi đi đến y quán được không?”

Thiếu niên nghe thấy tiếng nói, nghiêng đầu nhìn phía nàng.