Khi nghe đến mấy lời này, Lâm Phỉ đại khái liền hiểu được đây là chuyện xưa như thế nào.
Anh cả so với Cố Triều lớn hơn hai tuổi, cô so với Cố Triều nhỏ hơn bảy tuổi, cậu con trai tư sinh này rõ ràng là do Lâm Kiến Thành ở bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ sinh ra. Không chỉ phải chia sự sủng ái của ba đối với mình, về sau Lâm Phỉ còn đột nhiên nhiều thêm một người anh hai, Lâm Phỉ không nhận.
“Tên côn đồ, cũng xứng sao.”
Lâm Phỉ lẩm bẩm một câu.
Phòng khách thật sự là quá an tĩnh, khoảng cách của bọn họ lại gần, tất cả mọi người đều nghe được câu đánh giá chứa đầy ghét bỏ của Lâm Phỉ.
Lâm Kiến Thành khụ một tiếng, vừa muốn khuyên bảo, đã bị Cố Triều vào cửa còn chưa nói chuyện qua đánh gãy.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn cười rộ lên thế nhưng lại rất mỹ lệ, mắt phượng hơi nhếch lên mang theo ý cười, “Tôi nếu đã đứng ở nơi này, đã nói lên có người cầu tôi tới. Anh đây không phải người nghèo, không cần phải tới trước mặt người khác xin cơm.”
Đánh giá đại tiểu thư trước mắt so với chính mình lùn hơn một cái đầu, lúc này trên mặt đại tiểu thư đã đem hai chữ kiêu căng viết ở trên mặt, ngữ điệu Cố Triều không nhanh không chậm còn mang theo ý mỉa mai mà nói.
Lâm Phỉ nghe ra được ngữ khí hắn đang châm chọc.
Hắn dám coi khinh Lâm Phỉ cô.
Một đứa con tư sinh, không xứng để Lâm Phỉ cô để mắt.
Lâm Phỉ khẽ nâng cằm, tư thái kiêu căng mà nhìn Cố Triều, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên lầu. Khi cô vừa rời đi, liền nghe được Lâm Kiến Thành giải thích với Cố Triều, nói cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.
Lâm Phỉ thật sự chán ghét người đàn ông này.
Từ đây, Lâm Phỉ ở trong nhà càng thêm không được tự nhiên, bởi vì bên người đột nhiên nhiều thêm một tên lưu manh, trên người đầy lệ khí vờn quanh. Ngày thường, ba Lâm Phỉ cùng anh cả đều đến công ty, mẹ cô thỉnh thoảng cũng sẽ đi ra ngoài tụ hội cùng các phu nhân, lúc đó Lâm Phỉ vốn nên tự do tự tại.
Nhưng hiện tại đã thay đổi, Cố Triều có rất nhiều lúc sẽ trở về nhà tương đối sớm, trong nhà chỉ có một mình cô, tránh không khỏi được chuyện sẽ chạm mặt với hắn.
Cùng bạn học cao trung đi dạo phố trở về, Lâm Phỉ vừa vào cửa liền ở ngay phòng khách đυ.ng phải Cố Triều. Hắn ở bên cạnh gọi điện thoại, nghe có vẻ tính tình không tốt lắm, trong miệng nói ra mấy từ không sạch sẽ.
Vốn Lâm Phỉ đã chướng mắt hắn, hiện tại đối với hắn càng thêm ghét bỏ. Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, khi không có ba mẹ ở đây, Lâm Phỉ cũng lười giả vờ tiếp nhận Cố Triều. Lúc này cô đứng tại chỗ, chờ hắn nghe điện thoại xong.
Nói xong chuyện ở hội sở, Cố Triều mới quay đầu, hắn đã sớm cảm nhận được tầm mắt nóng cháy kia.
Đại tiểu thư hai tay khoanh ở trước ngực, đầu ngón tay xách theo một cái túi giấy, hai tròng mắt sắc bén, vênh mặt hất hàm như sai khiến hắn mà nói: “Về sau không được ở nhà tôi nói chuyện thô tục.”
Kỳ thật Cố Triều căn bản cũng không chú ý mình vừa rồi mình đã nói cái gì, nhưng bị một con nhóc khoa tay múa chân dạy hắn cách làm người, hắn liền cảm thấy đặc biệt không thích.
“Ngu ngốc.”
Hắn nhếch môi, đẩy Lâm Phỉ sang một bên rồi lên lầu.