Dương Quyển đánh phụ bản bầy sói phổ thông xong, bước tiếp theo biến thành gϊếŧ Vua Sói.
Tiến độ nhiệm vụ không chỉ rõ tọa độ cụ thể của Vua Sói, cậu phải tự vào rừng tìm.
Dạ Độ Chu biết vị trí của Vua Sói, dẫn đầu đi vào sâu trong rừng.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Đi theo tôi.
Dương Quyển ngoan ngoãn đi theo sau hắn, nhìn thấy kênh trò chuyện riêng có thông báo mới.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Tôi vừa mới cứu cô, cô định báo đáp tôi bằng cái gì?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Cậu cần thêm Thảo dược nữa hả?
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu:?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Tôi đào thêm cho cậu 500 gốc Thảo dược nữa nha?
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu:... Không cần thêm.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Vậy cậu còn thiếu gì khác không?
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Tôi chẳng thiếu gì nữa cả.
Dương Quyển rơi vào trạng thái phiền não nhẹ.
Dạ Độ Chu đoán được chắc cậu còn đang trầm tư suy nghĩ, hắn rủ lòng từ bi, quyết định thay cậu một lần.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Thôi, không nghĩ ra được thì ghi nợ đi. Lần tới cần dùng người tôi sẽ tìm cô sau.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
Hai người đi tới trước cửa hang động của Vua Sói.
Hang động vừa nhỏ vừa khống sâu. Trong động có tia sáng âm u, mơ hồ có thể thấy bóng dáng Vua Sói đang đi qua đi lại.
Không phải lúc nào Vua Sói cũng canh trong động. Hôm nay vận may của hai người họ không tệ.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Tự cô đánh đi, tôi chờ ở ngoài.
Dương Quyển điều khiển Vũ cơ đi vào trong hang tối.
Không biết tại sao Dạ Độ Chu lại nghĩ tới chuyện vừa nãy cậu suýt bị người ta gϊếŧ ở trong rừng, hắn gọi giật cậu lại theo bản năng,
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Chờ một lát, cô có mang theo thuốc không?
Vũ cơ phía trước dừng bước.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Có mang.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Mất máu thì uống thuốc vào.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ừa.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Đánh không lại thì chạy ngược về đây.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Ừa.
Dạ Độ Chu vẫn còn đang nghĩ xem còn chuyện gì dặn dò nữa không.
Dương Quyển lên tiếng lần nữa.
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Cậu nói xong chưa? Xong rồi thì tôi vào đây.
Nghi ngờ đối phương chê mình nhiều lời, trong lòng Dạ Độ Chu nảy sinh một chút giận dỗi, đanh giọng.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Hết rồi, cô đi mau đi, có chết cũng đừng tìm tôi.
Lười gõ chữ tốn thời gian, Dương Quyển không đáp lại hắn, cầm dù tiến vào động.
Dạ Độ Chu dựa vào tàng cây bên ngoài chờ cậu. Nghĩ tới lúc đánh phụ bản buổi tối hôm trước, đến cả Hạnh Hoa Chi cũng không né được chiêu thức bùng nổ sau khi hắc hóa của Boss, vậy mà Dương Quyển lại tránh được. Giờ gϊếŧ Vua Sói cấp thấp chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Nhưng cũng không phải không có khả năng trước kia Dương Mao Quyển đã chơi phụ bản Tinh La Cốc rồi nên đem theo vật liệu hỗ trợ thêm máu.
Chơi game phải phụ thuộc vào khả năng và cả sự cố gắng.
Trong số rất nhiều người chơi Thịnh ca, có người chơi rất lâu nhưng kỹ thuật vẫn rất kém. Phần lớn những người như thế đều chơi nhân vật nữ.
Hạnh Hoa Chi là một trong những ví dụ điển hình.
Hắn không hề nghi ngờ mà cho rằng, toàn bộ trí thông minh của đối phương đã đặt vào thủ đoạn dụ dỗ người chơi nam rồi.
Dạ Độ Chu đứng dậy đi rót ly nước uống.
Lúc ngồi vể chỗ đã thấy Dương Quyển ra khỏi động an toàn không mất một sợi tóc.
Trong lòng hắn nảy sinh kinh ngạc.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Đánh xong rồi?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Đánh xong rồi.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Đánh ra được gì vậy?
【Bạn bè】 Dương Mao Quyển: Bao cổ tay da sói và một mảnh vải dính máu, chắc là đạo cụ của nhiệm vụ.
Dạ Độ Chu không lên tiếng.
Dương Mao Quyển không lừa hắn, đúng là đánh xong Vua Sói sẽ rớt hai vật phẩm này.
Hắn biết rõ hoàn toàn về thông tin của Lang Vương cấp thấp, khả năng chiến đấu không dễ hơn Nước Chảy Róc Rách kia đâu.
Rõ ràng trước mặt Nước Chảy Róc Rách cô ta tỏ ra yếu thế, nhưng đến lúc đánh Vua Sói lại hoàn toàn không bị tổn hại.
Dạ Độ Chu nheo mắt, không khỏi nghi ngờ mình đã đoán sai đẳng cấp của người này.
Có lẽ lúc đó Dương Mao Quyển đã đọc tin nhắn của mình, thấy mình đứng sau tàng cây nên cố ý giả vờ như không đánh lại người ta.
Thủ đoạn này còn lợi hại hơn cả Hạnh Hoa Chi nữa.
Dù sao so với tính cách nũng nịu của Hạnh Hoa Chi, làm bộ như ngây thơ trong sáng càng khiến người chơi nam muốn bảo vệ nhiều hơn.
Dạ Độ Chu dùng ánh mắt dò xét nhìn kỹ lại cậu từ đầu đến chân.
Ở chỗ khác, trong ký túc xá. Người vừa gϊếŧ sạch Vua Sói kia một cách dễ dàng – Trác Lan – buông chuột ra đứng dậy, tiện tay vỗ nhẹ đầu Dương Quyển.
Dường như người sau đã quen với động tác này, thay thế Trác Lan ngồi trở về ghế của mình, "Hôm nay cậu về sớm ghê."
"Tớ muốn về sớm chơi game ấy mà." Trác Lan thả đồ xuống, quay người mở tù quần áo, lấy ra một bộ đi tắm.
Dương Quyển cưỡi Hổ của Dạ Độ Chu trở lại chỗ NPC trả nhiệm vụ.
Ông lão đứng ở cửa thôn nhận ra mảnh vải dính máu kia là quần áo thư đồng mặc hai ngày trước, ông kết luận thư đồng đã rơi vào miệng sói rồi.
Tiến độ nhiệm vụ nhắc cậu, mang vải vóc về thành tìm Trương công tử.
Dương Quyển trở về thành Trường An trả nhiệm vụ.
Trương công tử nhận ra mảnh vải nhuốm máu, khuôn mặt bi thương nói cảm ơn với cậu.
Dương Quyển nhận được thưởng nhiệm vụ và một ít giá trị kinh nghiệm.
Thế nhưng cột nhiệm vụ chưa ghi là 'Hoàn thành' mà vẫn thể hiện 'Đang Tiến Hành.
Cậu nói chuyện này cho Dạ Độ Chu nghe.
Người sau bình thản trả lời.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Nhiệm vụ chưa hoàn thành bởi vì thư đồng chưa chết, manh mối sẽ xuất hiện dần dần.
Dương Quyển nghe xong cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi tăng được mấy level, cuối cùng cậu cũng có thể sử dụng cái xẻng trung cấp.
Dạ Độ Chu dẫn cậu tới vườn thảo dược trung cấp để đào.
Đối phương ném cậu ở đó xong logout tại chỗ.
Trước khi đi, hắn còn dặn cậu. 200 gốc Thảo dược còn lại phải đào xong trong hôm nay, đừng có nhân lúc hắn không ở cạnh mà lười biếng. Ngày mai login hắn sẽ qua kiểm tra kết quả.
Dương Quyển bị để lại ở vườn thảo dược một mình, cậu cẩn trọng bỏ ra nửa tiếng đào thảo dược.
Mãi đến khi có người xuất hiện cắt ngang.
【Người lạ】 Tạm Biệt Tô Tam: Em gái chơi một mình sao?
Dương Quyển cảm thấy phần mở đầu này quen thuộc một cách khó mà giải thích được. Cậu thay đổi góc nhìn, nhìn xung quanh một lượt.
Toàn bộ vườn thảo dược vừa trống trải lại yên tĩnh. Ngoại trừ cậu, không còn bất kỳ ai khác.
Cậu tiếp tục khom lưng đào thảo dược.
Bỗng nhiên, có một gợn sóng nhẹ nhàng trong không khí, thảo dược dưới chân bị thu hoạch hết sạch trong nháy mắt.
Có bóng người hiện lên hoàn chỉnh trước mặt cậu.
Nam thích khách max level có chữ "Tạm Biệt Tô Tam" trên đỉnh đầu yêu cầu giao dịch thảo dược với cậu.
Nghĩ tới những gốc thảo dược này vừa mới cắt từ dưới chân mình, Dương Quyển nhận lấy không hề khách khí rồi bỏ vào túi.
【Người lạ】 Tạm Biệt Tô Tam: Giúp anh đây một chuyện được không?
【Người lạ】 Tạm Biệt Tô Tam: Anh bị người ta treo thưởng 10 vạn kim, em giành giải thưởng giúp anh, tiền thưởng chia đôi.
Dù trước đây chưa chơi game này nhưng chuyện treo thưởng này cậu đã nghe Trác Lan nhắc tới vài lần. Giờ cậu cũng đoán được kha khá chuyện gì xảy ra.
Người chơi kết thù oán với nhau trong game, một bên chỉ cần bỏ tiền là có thể treo thưởng truy sát bên còn lại.
Sau đó cậu cũng nhớ ra, ban đầu khi cậu vào game đã tiện tay tắt thông báo kênh thế giới, cũng chưa từng mở ra.
Lúc này mở ra quả nhiên thấy có vài người chơi hỏi vị trí của Tô Tam.
Đóng kênh thế giới lại, Dương Quyển sờ bàn phím gõ chữ.
【Người lạ】 Dương Mao Quyển: Nhân vật của cậu có cấp khá cao, tôi không gϊếŧ được.
【Người lạ】 Tạm Biệt Tô Tam: Để anh cởi trang bị ra.
Dương Quyển đáp ứng.
Đối phương nhanh chóng cởi trang bị ra chờ được gϊếŧ.
Nhưng dù là đã bỏ hết trang bị, Dương Quyển chưa được max leval, muốn gϊếŧ đối phương phải mất khá nhiều thời gian.
Mấy phút sau, nhìn thấy Tô Tam ăn đan dược hồi sinh, sống lại ngay tại chỗ sau đó mặc trang bị vào, gửi cho cậu một lời mời kết bạn.
Tiền thưởng sẽ không được gửi về liền, trước khi đi Tạm Biệt Tô Tam để lại cho cậu một câu, bảo là lần sau rảnh thì tìm đối phương lấy tiền thưởng.
Trùng hợp, lúc đó Dạ Hắc Phong Cao đi ngang qua vườn thảo dược, đứng giữa thấy được hình ảnh Tô Tam và cậu đứng chung một chỗ.
Sau khi Tạm Biệt Tô Tam rời khỏi, Dạ Hắc Phong Cao mới đứng lên khỏi đống cỏ cao cao, đi về phía Dương Quyển, cũng không đề cập tới chuyện mình thấy chuyện của Tạm Biệt Tô Tam.
【Người lạ】 Dạ Hắc Phong Cao: Ở đây làm gì?
Kênh trò chuyện riêng nửa ngày sau không thấy được đáp lại, Dạ Hắc Phong Cao kiên nhẫn đợi.
Tâm tư Dương Quyển lúc này không ở trên game, cậu cầm điện thoại lướt qua email mới trong hòm thư.
Giáo sư hướng dẫn gửi email cho cậu, đột nhiên thông báo phải nộp luận văn sớm hai ngày.
Trong nhóm nhỏ riêng của bạn học nghiên cứu sinh trên wechat đang nghị luận đến khí thế ngất trời. Bọn họ đều nói mấy ngày tới chuẩn bị phải thức đêm chạy deadline rồi.
Luận văn của Dương Quyển chỉ còn thiếu mỗi phần kết, cậu không thích để trễ đến sát ngày nộp mới làm, định đêm nay sẽ viết xong phần cuối luôn.
Lúc mắt nhìn trở lại game, cậu mới nhìn thấy tin nhắn Dạ Hắc Phong Cao gửi tới.
【Người lạ】 Dương Mao Quyển: Không phải cậu đã offline rồi sao? Tối nay tôi phải làm bài tập, có thể để tối mai đào nốt được không?
Động tác của Dạ Hắc Phong Cao nhanh hơn suy nghĩ.
【Người lạ】 Dạ Hắc Phong Cao:?
【Người lạ】 Dương Mao Quyển: Không phải cậu đã nói là tôi phải đào xong trong tối nay sao?
Lúc này Dạ Hắc Phong Cao mới hậu tri hậu giác* phản ứng lại.
(*) là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
【Người lạ】 Dạ Hắc Phong Cao: Ngày mai cũng được.
Dương Quyển không rảnh nói nhiều với hắn, vội vội vàng vàng logout.
Đêm hôm ấy, đèn ký túc xá sáng đến hơn nửa đêm.
Trác Lan vội chơi game, cậu thì bận viết luận văn.
Sáng hôm sau Dương Quyển gian nan bò dậy trong tiếng chuông báo thức ầm ĩ, xách laptop tới phòng thí nghiệm.
Ở phòng thí nghiệm tới khi màn đêm buông xuống.
Không ngờ về nhà tắm xong chơi game, lúc gửi số thảo dược mà mình đào tối qua cho Dạ Độ Chu xong, ngay lập tức nhận được câu hỏi đầy bất mãn của hắn.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Hôm qua cô đồng ý với tôi thế nào?
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Tôi vừa mới đi cô đã lười biếng.
【Bạn bè】 Dạ Độ Chu: Nhóc lừa đảo.
=)))))) Mọi người phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ chưa?