Bạn Trai Tôi Là Hàng Xóm Của Tôi

Chương 6: Đi Chơi

Thấy tình hình không mấy khả quan này, tôi không biết phải làm gì cả, bỗng Lục Nhất Thiên nói :

" Thầy Lưu vừa bảo là ai không tập đủ thì sẽ phạt vệ sinh lớp 1 tuần đấy."

Nghe thấy vậy hai người họ mới đồng ý ghép cặp. Tôi và Lục Nhất Thiên ra chỗ tập. Tôi là người gập trước còn cậu ấy giữ chân. Tôi gập đến cái thứ 10 đã thở không ra hơi, phải mất vài phút tôi mới gập được 50 cái. Còn Lục Nhất Thiên thì gập liền 50 cái luôn, đúng là dân thể thao mà. Trong lúc gập áo cậu ấy bị tốc lên lộ cả cái bụng tám múi, tôi liền đỏ mặt không dám nhìn, còn cậu ấy thì khẽ cười.

Sang bên của Phi Ánh, tuy là gập cùng nhau nhưng họ lại chẳng nhìn nhau hay nói chuyện gì cả, bầu không khí rất yên ắng, lặng im. Bỗng Trần Phong mở lời:

"ờm...xin lỗi nha, chuyện hồi sáng ấy. Là mình dẫn cậu đi rồi để thầy giám thị bắt được mà còn trách ngược lại cậu, xin lỗi nha."

Phi Ánh cũng đáp lại:

"mình cũng xin lỗi nha. Mình đi theo cậu nên mới bị bắt mà còn quay ra nói cậu, chúng ta đừng cạch mặt nhau nữa được không"

Trần Phong vừa xoa đầu Phi Ánh vừa nói:

"ừ, tất nhiên rồi"

Bầu không khí đang rất êm đềm thì Trần Phong xoa mạnh làm tóc của Phi Ánh rối hết cả lên, cả hai đuổi nhau khắp sân thể dục cho đến khi bị thầy nhắc nhở.

Đến tiết học sau, do vừa học thể dục mệt quá nên tôi đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào không hay. Vài phút sau, thầy đang giảng bài trên bảng thì quay ngoắt xuống hô to:

"LÂM! KIỀU!"

Câu nói của thầy làm tôi bật dậy ngay lập tức, tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thầy nói:

"Em dám ngủ gật trong giờ của tôi, em về chép phạt 100 lần chữ xin lỗi cho tôi"

Rồi ổng lại tiếp tục giảng bài. Sau 1 ngày học mệt mỏi thì tôi cuối cùng cũng được đi tắm và nghỉ ngơi. À nhưng tôi nào được nghỉ ngơi chứ, tôi còn phải chép phạt nữa, tận 100 lần lận. Mới chép được một nửa thì tôi đã lăn ra ngủ như heo ý, thế là sáng hôm sau tôi phải chép nốt, may mà tiết của ông thầy là tiết 4 nên tôi có thời gian chép trong giờ ra chơi.

Một tuần cứ thế mà trôi qua rất nhanh, hôm nay là chủ nhật, 4 người chúng tôi hẹn nhau đi chơi. Mới 8h sáng mà Lục Nhất Thiên đã sang gọi tôi dậy trong khi chị Lâm An vẫn còn ngủ như heo ở trong phòng. Tôi dậy đánh răng rửa mặt vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà đã thấy trên bàn có một cái bánh mì sandwich và 1 cốc sữa mà Lục Nhất Thiên đã chuẩn bị. Cậu ấy kêu tôi:

"Xuống ăn sáng đi, bọn Trần Phong sắp đến rồi"

"ờ..."

Tôi ngồi vào bàn ăn sáng còn Lục Nhất Thiên ngồi ở ghế sofa chơi game. Ăn sáng xong thì Trần Phong và Phi Ánh cũng đến nên chúng tôi đi chơi luôn. Chúng tôi đến công viên giải trí chơi vì Phi Ánh nói ở đây có nhiều cái hay với thú vị nữa. Sau một hồi chọn lựa thì chúng tôi quyết định chơi tàu lượn siêu tốc trước, chơi khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhịp tim đấy. Chơi xong thì tôi, Phi Ánh và Trần Phong người thì thở hổn hển, người thì chóng mặt, riêng chỉ có Lục Nhất Thiên là bình thản nhất, mặt không cảm xúc, đúng là lạnh lùng mà. Nhưng mà cũng biết quan tâm đến người khác, đi mua nước cho 3 chúng tôi. Nghỉ một lát thì cả bọn quyết định vào nhà ma chơi. Ở đây chúng tôi chia làm 2 cặp vì có hai lối đi: tôi và Lục Nhất Thiên, Trần Phong và Phi Ánh. Tôi và Lục Nhất Thiên đi lối bên phải, bên trong khá tối, ánh đèn mập mờ, còn có hiệu ứng sương khói nữa. Tôi bề ngoài nhìn tuy rất bình thản nhưng thật sự càng đi sâu vào trong tôi càng sợ, chẳng qua tôi gồng mk lên thôi. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột, thấy vậy Lục Nhất Thiên nói:

"Nếu sợ thì có thể nắm lấy tay tôi"

"ai...ai sợ chứ"

"Grào..."- Bỗng có một người mặc váy trắng xuất hiện trong màn sương đi về phía chúng tôi

"á...á...á"

Do sợ quá mà tôi đã nhảy lên ôm lấy Lục Nhất Thiên.

"haha, vậy mà cậu còn bảo là không sợ à"

"ừ thì...tôi chỉ hơi sợ thôi. Vậy con ma đó đi chưa?"- tôi đỏ mặt nói

"chưa đi đâu"( thật ra đi lâu rùi)

"hả huhu"

"Được rồi đừng khóc nữa có tui ở đây rồi mà. Con ma hình như sắp đi rồi đấy"

Khoảng 10 giây sau tôi mới dám quay lại nhìn, chắc chắn nó đã đi tôi mới bỏ tay ra khỏi người Lục Nhất Thiên. Đi thêm một đoạn nữa thì thấy có cánh cửa, bên trong là một căn phòng đồ cổ. Luật chơi của nhà ma là tìm chìa khóa ở trong mỗi căn phòng để ra ngoài. Bằng IQ cao chót vót của mình, Lục Nhất Thiên đã vượt qua 4 cánh cửa, còn cánh cửa cuối cùng. Chúng tôi đã tìm khắp căn phòng nhưng chỉ thấy cái đồng hồ là đáng nghi nhất tôi. Bật đồng hồ lên thì thấy màn hình hiện chữ nhịp tim, Lục Nhất Thiên liền đoán là phải để nhịp tim tăng cao nhất thì cánh cửa sẽ mở. Tôi hỏi:

"Vậy làm cách nào để nhịp tim tăng cao."

"Cũng dễ thôi, cậu đeo cái đồng hồ này chạy xung quanh khoảng 10 vòng thì nhịp tim sẽ tăng cao."

"Hả, tại sao không phải là cậu chạy?"

"Cậu ngốc quá. Tui thường xuyên tập thể dục, nhịp tim sẽ không tăng."

"ờ đúng rồi"

Tôi làm y như lời cậu ấy nói, chạy 10 vòng xung quanh, nhịp tim cũng đã tăng lên rất nhiều nhưng chưa thấy dấu hiệu nào cả.

"Có chuyện gì vậy, sao cửa chưa mở nữa?"- tôi thở hổn hển hỏi

"Có lẽ cần tăng thêm nữa. Cậu lại đây."

Tôi đến gần cậu ấy, bỗng  Lục Nhất Thiên ôm lấy tôi làm tôi đỏ cả mặt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài vậy rồi tít một cái, cánh cửa từ từ mở ra, chúng tôi ngại ngùng bước ra ngoài. Trong lúc chờ bên Trần Phong ra thì Lục Nhất Thiên nói:

"khụ...vừa nãy xin lỗi vì đã bất ngờ ôm cậu nha"

"ừm...mình cũng bất ngờ ôm cậu lúc gặp ma mà, coi như chúng ta huề nhau."

Khoảng 30 phút sau Trần Phong và Phi Ánh ra ngoài, chúng tôi cùng nhau đi ăn rồi đi chơi ở trung tâm thương mại. Đến cuối ngày thì Trần Phong đưa Phi Ánh về còn Lục Nhất Thiên đưa tôi về.