Tri Kỉ Của Em

Chương 87

Á My: “Ba, ba nói gì vậy? Ba đang nói cái gì vớ vẩn vậy ba mau nói sự thật đi ba, ba à!”

Bố Linh: “Ba xin lỗi con, là tại ba, tại ba hại mẹ và chị con, chuyện này là sự thật, mẹ con mất đã được gần ba năm rồi.”

Bà nội Linh: “Tiểu Á My à, một phần cũng là do ta lúc đó đã quá tuyệt tình, không thể giúp ba mẹ con được.”

Bên trong căn phòng bệnh, Linh Hy đang cặm cụi trang điểm và thay đồ bệnh nhân ra, trước đó cô đã cố ý làm ngất y tá lúc đang khám bệnh, cô đeo khẩu trang và đẩy xe đựng thuốc ra trước mặt ba người bọn họ.

Thế là thành công trốn thoát qua ải, cô đi một mạch đến nhà xác của bệnh viện, đến nơi thì cô tìm trong đống xác thai nhi, cô cầm từng túi ni lông lên và cảm nhận đâu là con mình.

Được một hồi lâu, ba người họ nói chuyện xong liền vào trong xem thử cô như thế nào, thấy cô vẫn đang nằm quay lưng ngủ say giấc, ba người bọn họ đinh rời đi, Hàn Duật từ đâu xuất hiện sau lưng khiến ba bọn họ giật mình.

Á My: "Anh là ai?”

“Cô là ai mà hỏi tôi, ba, bà nội, cô gái này là ai?”

Bố Linh: “Tiểu Hàn, đây là em gái của Linh Hy, con bé đi du học nướcngoài mấy năm trời, hay tin chị nó nhập viện nên vội vã trở về thăm.”

Bố Linh: “Tiểu Á My, đây là anh rể của con, là chồng của chị gái con, Hàn Duật.”

"Vợ con sao rồi ba? Đã ổn hơn chưa ạ?”

Bà nội Linh: “Con bé mới được y tá khám lại, ngủ say giấc ở trong rồi.”

“Vâng, vậy cứ để cô ấy nghỉ ngơi đi ạ, công ty con có chút việc.”

Á My đứng đối diện nghe vậy, mặt nhăn nhó liền kêu anh ra ngoài nói chuyện riêng. Ban đầu anh cũng chẳng muốn để ý, nghĩ rẳng Á My muốn quyến rũ mình nhưng vì tính của cô ấy quá cố chấp nên đành phải miễn cưỡng đi theo.

Ở một góc cầu thang của bệnh viện, Á My vừa đứng lại liền quát cho anh một trận nên trời.

Á My: “Anh rể Hàn Duật, tôi không cần biết anh có yêu chị tôi hay không nhưng tại sao những chuyện xui rủi mà chị gặp phải đều liên quan đến anh vậy, ba tôi ép chị gả đi là do anh, bây giờ chị nhập viện cũng do anh, rốt cuộc anh có diễn được một vai người chồng tốt không vậy?!”

"Linh Á My, nếu em về nước là vì chị em thì đi chăm chị em thay người anh rể này đi, còn không thì lo đi công việc của em đi.”

Á My: “Anh vô tâm vừa phải thôi chứ, chị tôi đã sinh cho anh một đứa con trai xém làm chị tôi mất mạng trên bàn sinh đó anh biết không?!”

“Tiểu Á My, em làm loạn như vậy được rồi, mau quay lại đi chi có chuyện muốn nói với anh rể em.”

Từ phía cánh cửa, Linh Hy mệt mỏi xuất hiện trấn an em gái cô. Á My tức tối rời đi, nhưng không quên đe dọa Hàn Duật, liếc mắt một cái rõ dài rồi mới rời đi nhưng thạt ra là trốn sau cánh cửa nghe lén hai người nói chuyện.

“Chồng, bây giờ em muốn hỏi anh một chuyện, con gái chúng ta đâu rồi?”

Hàn Duật ngập ngừng chẳng biết cách trả lời như thế nào, ánh mắt cứ nhìn vào môi cô như nhìn thấy điểm khác thường.

"Hy Hy, sao đột nhiên em lại thoa son? Em thoa son làm gì?”

“Em... em... nhưng mà con gái của chúng ta đâu rồi? Em vừa đến phòng xem con nhưng sao lại không thấy con gái của chúng ta đâu vậy?! Anh nói thật cho em biết đi!”

“Con gái chúng ta... vì... vì nghẹn nước ối... mà... mất rồi...”

“Cái gì? Mất rồi?! Anh lừa em đúng không, anh đùa em, anh trêu em đúng không? Con gái chúng ta sẽ không sao đúng không?! Anh nói đi anh mau nói gì đi chứ?!!!”

Anh đứng im lặng như tờ, con thì mất vợ vừa mới thoát chết, cả bầu trời anh có nắng có mưa, có thiên tai sóng gió, mọi chuyện như con dao đâm vào tâm can của anh vậy.

Linh Hy ngồi gục xuống, không thể chấp nhận sự thật này, nước mắt tuy rời nhưng cảm xúc lại chẳng thể nào điên dại như các bà mẹ mất con khác, bê trong cô bây giờ rối bời lắm. Đồ chơi, quần áo, tình yêu, tương lại cho hai đứa con mà cô mong mỏi ngày đêm, cuối cùng cũng chỉ có thể cho anh trai của nó.

Bây giờ có khóc thì cũng chẳng được gì, quan trọng là bây giờ nên lo cho cô, sợ cô bị lạnh, anh liền bế cô dậy trở về phòng bệnh. Lúc anh ôm cô vào lòng, cô như chợt tỉnh khỏi cơn ác mộng, đánh vào ngực anh vài cái như trút hết nỗi buồn.