Lý Hàn Quân mở to mắt kinh ngạc, đó đó chẳng phải là... khuôn mặt nam nhân lãnh khốc vô tình nhìn y trợn mắt ộc máu bị đè dưới giàn đèn cũng không mãy may nhíu mày.
Tên khốn đạo diễn Hạ?!!!
Nếu không phải vì tham gia đoàn làm phim của gã y đã không bị chết lãng xẹt như thế. Trong lòng dâng trào căm phẫn, thế nhưng y vẫn không thể hiện ra mặt.
"Ngài cũng xuyên?"
Lý Hàn Quân như vừa thấy được đồng hương xa cách chục chục năm thì bổ nhào tới nắm lấy cánh tay rắn chắc của nam nhân trước mặt, nhưng trong lời nói lại không có sự vui mừng nào, chỉ có tiếng gằng đứt quãng vang lên trong kẽ răng.
Mỹ nhân y quan không chỉnh tề, tóc xõa ngang vai, dưới đôi mày nhíu chặt là đôi mắt to tròn xinh đẹp, đôi tay trắng tuyết thon gầy, cổ tay mỏng manh, bàn tay năm ngón thon dài xiết chặt cánh tay nam nhân hận không thể bứt đứt tay gã. Nam nhân anh tuấn đáy mắt dậy sóng kinh ngạc, nhưng cũng thoáng bình lặng lại, tựa như thủy triều dâng lên rồi hạ xuống.
"Ngươi, vì sao cũng tới đây?!"
Chả lẽ cũng bị đống đèn đó đè chết giống y?
Cái giọng khàn khàn vịt đực khó nghe này thật là sát phong cảnh mà, Nhạc Hạ Thần thở dài trong lòng, đưa tay béo béo má tiểu mỹ nhân, ánh mắt nhìn tiểu muội nhà mình đầy phức tạp.
"Còn không phải vì lo lắng cho muội sao?"
"Ngươi..."
Lý Hàn Quân sững sờ, theo quán tính hất tay gã đàn ông ra, sau đó hắn nhanh chóng tiếp thu ý nghĩa câu nói đó.
Nhạc Hạ Thần không để ý đến sự biến đổi diễn ra trên khuôn mặt xinh đẹp, gã đưa tay sờ sờ giữa cổ, nơi dây thanh quản rung động của muội muội. Hầu kết bắt đầu ẩn hiện.
"Muội đã vỡ giọng rồi, nhanh thật!"
Không phải xuyên qua?
Tên này là hàng thật chính hãng sao?
Lý Hàn Quân đầu óc một thoáng trống rỗng. Mọi thứ bên tai như gió thoáng qua rù rì không rõ ràng. Cần cổ bị đụng chạm khó chịu, y hất tay Nhạc Hạ Thần ra, thất thỉu quay về giường ngồi dựa cạnh giường tạo thành phong cảnh mỹ nhân u buồn. Cho dù gã đàn ông trước mắt không phải là tên đạo diễn kia thì y trong một lúc vẫn cảm thấy khó chịu.
Bên dưới y nệm nhung êm ái, nhưng lòng lại như đi trên bông, mà lẫn trong bông là thủy tinh từng mảng cứa chân y đau đớn.
Nơi xa lạ này chỉ có mình Lý Hàn Quân y là kẻ ngoại lai?
Nhạc Hạ Thần thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết chán nản cùng cực của đứa em này cũng chỉ có thể ngồi xuống ghế gỗ cạnh bàn tự rót cho mình chén trà nhỏ nhuận họng. Gã đã chạy điên cuồng hơn mười ngày nay, giữa đường cũng đã chết ít nhất bốn con ngựa, chỉ lo người gặp chuyện, nhưng thấy bộ dáng lành lặn không thương tích gì này của tiểu muội, tảng đá trong lòng coi như cũng rơi rớt một nửa.
Nhạc Hạ Thần uống xong tách trà của mình, gã đến bên đầu giường khom thân hình cao lớn của mình nhìn xuống tiểu muội xinh đẹp như thiên tiên bên dưới, đuôi mày nhếch lên một chút.
Lý Hàn Quân khó chịu, nhíu mày mặt hiện rõ hai chữ ghét bỏ. Rốt cuộc có phải gã đàn ông này là kiếp trước của tên đạo diễn kia hay không thì dù ở thế giới nào cũng vẫn là bộ mặt lãnh khốc khó đoán.
Người phía trên như không quan tâm đến phản ứng ngầm của kẻ bên dưới, tay móc trong vạt áo trước ngực một bình sứ nhỏ màu ngọc bích, họa tiết trên bình đơn giản lại cực kỳ bắt mắt.
"Thanh Ngọc Lộ, cái này có thể giúp giọng muội vượt qua được được khoản thời gian này... tuy không phải là hoàn mỹ nhưng ít nhất cũng không quá khó nghe như bây giờ. Quá dễ lộ."
Lý Hàn Quân hơi nghiêng đầu, mi tâm hơi nhíu lại, vẻ mặt mông lung khó hiểu.
"Thấy đại ca quan tâm đến muội không? Đừng lo lắng quá, đợi một thời gian ta sẽ nói chuyện này với tam nương, khôi phục thân phận cho muội."
Hiện tại chưa phải là lúc... Khuôn mặt Nhạc Hạ Thần khi nói đến câu này có phần thâm trầm lại lẫn sâu trong đó một chút ẩn ý.
Thân phận...
Tiểu mỹ nhân Lý Hàn Quân ánh mắt nghi hoặc nhìn gã nam nhân cao lớn đang nhìn y một cách sủng nịch kia.
Y cảm thấy sởn cả da gà, trong đầu đưa ra đáp án chính xác, hai người này chẳng liên quan gì nhau. Đạo diễn Ha sẽ không nhìn ai bằng ánh mắt dịu dàng đến thế. Gã đàn ông trước mặt dù có vẻ ngoài lạnh lùng hung dữ thì vẫn còn chút ôn nhu cho em gái của mình.
Lý Hàn Quân ngồi dậy, hai tay chậm chạp nhận lấy chiếc bình nhỏ. Chiếc bình này dùng để thanh họng sao, quả thật mỹ nhân tuy đẹp nhưng giọng có hơi khó nghe, có lẽ bị cảm rồi.
Nhưng cái Lý Hàn Quân thắc mắc hơn cái bình nhỏ này chính là câu nói mập mờ của gã đại ca hờ trước mắt y. Y nhỏ giọng hỏi lại:
"Khôi phục thân phận?"
"Muội sao vậy? Nhanh chóng trở lại thân phận nam nhi, để cùng đại ca rong đuổi sa trường đó chẳng phải mong muốn trước giờ của muội sao?"
Nhạc Hạ Thần xoa xoa đỉnh đầu tiểu muội, mái tóc mềm mại như tơ nhung khiếngã luôn yêu thích không thôi, tay xoa xoa không nỡ dứt. Nếu để bộ dáng này ra biên loan chiến trường biết đâu quân ta không đánh cũng thắng.
Nhưng hồng nhan họa thủy gã không muốn quá khứ lặp lại.
Cái Nhạc Hạ Thần cần là một dũng tướng có thể sát cánh cùng gã dẹp mọi chướng ngại trên con đường phía trước.
BỘP!!!
Lý Hàn Quân vừa nghe xong đã kinh hãi, theo bản năng đưa tay chụp xuống dưới.
Con mẹ nó có thật!
Thứ tượng trưng cho nam tính đang mềm mại chôn dấu dưới lớp sa y ngủ say.
Vậy mà thật là nam, nam phẫn trang nữ, sở thích ít có lạ. Còn là bộ dáng thiên tiên mỹ lệ.