Nói lời đe dọa xong, Vu Châu xách thùng nước rỗng rời khỏi lớp. Hai học sinh lớp khác đang đứng ngoài cửa xem trò vui. Vu Châu đưa thùng nước cho họ, đội một thân nước bẩn đi đến phòng nước rửa ráy.
Rửa sạch nước bẩn, Vu Châu xin phép giáo viên nghỉ học, ướt sũng trở về nhà. Nhà rất yên tĩnh. Thực ra Vu Châu rất không muốn về nhà, mỗi lần về là một lần nhắc nhở rằng ông nội đã qua đời, giờ cậu chỉ còn một mình.
Cậu tắm rửa trong nhà vệ sinh chật hẹp, thay một bộ quần áo sạch sẽ, thoải mái. Tóc còn ướt, cậu nằm xuống giường, lấy khăn lau qua loa.
Đấu đá với Hứa Đàm ở trường có lẽ không gây tổn thương lớn về thể xác, nhưng ở tuổi 16, 17 – độ tuổi nhạy cảm về cảm xúc – nếu là những học sinh ý chí yếu, tâm hồn mong manh, khả năng chịu áp lực kém, chuyện này có thể gây tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Dù là Vu Châu, người trưởng thành hơn nhiều so với bạn cùng lứa, cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
"Tối nay không học tự học nữa." Vu Châu lẩm bẩm, kéo chăn trùm lên người rồi ngủ thϊếp đi.
Chuyện cậu và Hứa Đàm “tạt nước lẫn nhau” vẫn bị chủ nhiệm biết. Chủ nhiệm lớp Ba là một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, cao một mét chín hai, cơ bắp cuồn cuộn, tính nóng nảy, thẳng thắn, không khoan nhượng với chuyện này.
Sáng hôm sau giờ tự học, ông giận dữ bước vào lớp, đứng trên bục giảng chỉ vào Vu Châu và Hứa Đàm gầm lên:
“Hai đứa xem lớp học là chỗ nào? Sắp lên lớp 12 rồi, giờ không lo học hành, hóa ra hai đứa định tổ chức lễ té nước à!”
Ông đập mạnh bục giảng, gầm liên hồi, chỉ thẳng cửa lớp: “Vu Châu, Hứa Đàm, hôm nay hai đứa đứng phạt ngoài lớp cho tôi, ngoài đi vệ sinh thì không được đi đâu!”
Vu Châu và Hứa Đàm im lặng, trước sau ra khỏi lớp, dựa lưng vào tường đứng phạt trước cửa.
Do ảnh hưởng hai người gây ra quá tệ, lại thêm cả hai đều là học sinh nổi bật: một là hạng nhất toàn khối bất di bất dịch, một là hạng nhì cố định, cộng thêm Hứa Đàm là con trai nhà giàu nhất, chuyện nhanh chóng lan khắp khối.
Vu Châu và Hứa Đàm đứng phạt ở hành lang, giáo viên và học sinh đi ngang qua đều nhìn họ bằng ánh mắt hóng hớt.
Thỉnh thoảng họ còn nghe được tiếng thì thầm.
“Hai người này sao lại đánh nhau nhỉ, một là hạng nhất khối, một là con trai nhà giàu nhất, nhìn kiểu gì cũng không liên quan mà?”
“Vu Châu trước đây không phải giả giàu sao, có khi Hứa Đàm ra tay dạy dỗ, giờ xem ra vị học bá này cũng không dễ chọc.”
“Tôi thì khá hiểu Vu Châu, nghèo là phải chịu bắt nạt, ai chẳng muốn làm người giàu…”
Hai học sinh dần đi xa, câu sau Vu Châu và Hứa Đàm không nghe được nữa.
Giáo viên tiếng Anh đang dẫn học sinh đọc từ vựng, tiếng đọc đều đặn vang lên, Hứa Đàm ghé môi sát tai Vu Châu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ác ý: “Không có việc gì thì đừng giả giàu. Cậu biết thế giới của người giàu thế nào không? Một cái cúc áo trên người tôi bằng cả năm chi tiêu của cậu.”
Vu Châu cúi đầu nhìn, Hứa Đàm vẫn mặc áo sơ mi trắng muôn thuở, chỉ khác ở chi tiết nhỏ. Áo sơ mi trắng này có cúc bạc kim loại, giữa khảm viên kim cương trong suốt.
Vu Châu không biết đó có phải kim cương thật không.
Nghèo quả thật hạn chế trí tưởng tượng con người, như nông dân nghĩ hoàng đế dùng đòn gánh vàng gánh nước, cuốc vàng cuốc đất.