Trọng Sinh: Anh Phạm Phải Một Sai Lầm

Chương 16

Trình Cẩn Ngôn dứt khoát nói, "Không đi!"

"Mình muốn đi......"

"Mình không đi." Trình Cẩn Ngôn rút tay mình ta, nhìn Triển Minh Dương vài giây, “Mình không thích nhiều người.”

Triển Minh Dương lưu luyến nhìn hướng xa xa, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng đi theo Trình Cẩn Ngôn.

"Được rồi, vậy hai đứa ở chỗ này chơi, có việc thì gọi chị, không có việc gì đừng chạy lung tung.” Triển Ngưng thấy hai người thương lượng xong rồi, dặn dò một câu, ngay sau đó liền đi về hướng khu vực sách thiết kế.

Đối với thiết kế thời trang cô cũng không có học qua chuyên môn, trước kia cũng chỉ là giữa chừng thay đổi, về phần tại sao lại xảy ra việc này, Triển Ngưng hiện tại hồi tưởng lại cảm thấy có thể là cô bị đυ.ng đầu rồi.

Vì muốn được Trình Cẩn Ngôn coi trọng, do đó liền làm cho bản thân có thể thành thạo một nghề. Vài người luôn đem chuyện người si nói mộng này làm quang minh chính đại, hơn nữa còn làm hết sức.

Đúng, bạn không nhìn lầm, khi đó Triển Ngưng chính là coi trọng vị thiếu gia Trình gia Trình Cẩn Ngôn này, đừng nói là kém nhau 5 tuổi, dựa vào khuôn mặt người đàn ông này, dù cho có kém nhau 10 tuổi cô cũng kiên trì.

Cái này cũng không phải là da mặt dày, là thuần túy không có đầu óc.

Hiện tại mặc dù đầu óc có, nhưng ngại đã từng bị đυ.ng đầu thời gian quá dài, dần dần cũng cảm nhận được ảo diệu trong lĩnh vực thiết kế, nghiệm ra được chút tư vị, cũng liền nổi lên vài phần tâm tư.

Thời gian trong lúc vô tình đã trôi qua 2 tiếng, Triển Ngưng cầm hai cuốn sách chuyên ngành thiết kế cơ bản xoay người trở ra bên ngoài.

Cô ở khu vực lệch đi một chút, không có nhiều người, cách bên khu vực truyện tranh kia cũng rất gần, cũng may mỗi lần quay đầu lại đều có thể nhìn thấy Triển Minh Dương ngồi dựa cây cột, bởi vậy cô rất yên tâm.

Nhưng rất dễ nhận thấy cô đã yên tâm quá sớm.

Thời điểm Triển Ngưng đến nhìn thấy có 4-5 đứa bé ngồi lật xem truyện tranh, xem đến say mê không biết trời đất gì.

Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là căn bản không nhìn thấy bóng dáng Trình Cẩn Ngôn đâu.

Triển Ngưng đầu tiên là nghĩ đến khả năng Trình Cẩn Ngôn chướng mắt không muốn ở cùng mấy đứa trẻ này nên có lẽ đã tránh đi nơi khác? Cô lấy Triển Minh Dương làm trung tâm vòng một vòng lớn, kết quả như trước không nhìn thấy bóng dáng Trình Cẩn Ngôn.

Không phải chứ? Triển Ngưng lại gia tăng phạm vi lướt một vòng lớn, vẫn như cũ không ai.

Lúc này Triển Ngưng mới bối rối, đầu dưa dù thông minh cũng chỉ mới 7 tuổi, vạn nhất bị người ta bắt cóc thì sao? Xã hội bây giờ tràn đầy hãm hại lừa gạt, địa điểm ra tay tốt thế này còn không dễ bị bắt cóc hay sao?

Nếu thật sự bị bắt cóc, cô còn có mệnh về nhà sao?

Cô một tay xách Triển Minh Dương đang vui đến quên trời quên đất lên, cao giọng hỏi: “Trình Cẩn Ngôn đâu?”

Khuôn mặt Triển Minh Dương mờ mịt, hồn nhiên nghe không hiểu, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại quay ra sau chỉ, “Chẳng phải là ở đây……. A, Người đâu?”

Cuối cùng Triển Ngưng mang theo Triển Minh Dương chạy hai vòng trên lầu dưới lầu tìm kiếm, la hét ầm ĩ hỏi một đám củ cải, chính là không tìm thấy bóng dáng Trình Cẩn Ngôn. Nhà sách vốn cũng không nhỏ, lúc này đột nhiên trở nên càng khổng lồ đáng sợ.

Triển Minh Dương chỉ có thể luống cuống đi theo bên người Triển Ngưng, “Chị, làm sao bây giờ, không thấy Cẩn Ngôn.”

Triển Ngưng lau mồ hôi sau ót, con ngươi xoay chuyển, “Đến quầy tính tiền nhờ họ bắt loa thông báo tìm người xem sao.”

_______KẹoĐắng----d:đ:l:q:đ_______

Bên này đi ngang qua khu vực ghi âm và ghi hình, bởi vì làm ăn kém, hiện tại cũng không có người mua đĩa nhạc nữa, đang trong quá trình tu sửa lắp đặt thiết bị chuẩn bị mở khu vực mua sắm khác, một đống đồ đạc hỗn loạn, không ít góc chết.

Triển Ngưng đi nhanh, tầm mắt đột nhiên thoáng qua thứ gì đó, cô sững sờ, vội vàng lui về sau mấy bước, liền nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn ngồi dựa vào ngăn tủ.

Áo khoác màu đậm, một đoàn nho nhỏ, mới liếc sơ gần như trộn lẫn với đống hỗn loạn bên cạnh.

Triển Ngưng nghẹn một hơi rốt cuộc phun ra, một giây sau lửa giận tăng vọt gần như não cũng muốn nổ tung.

Cô bước nhanh tới xách người lên, trợn mắt quát: “Ai cho cậu chạy loạn? Tôi vừa nói với cậu như thế nào? Lỗ tai có vấn đề rồi phải không? Ném ra ngoài không gian rồi?”

Trình Cẩn Ngôn bị quát phát hoảng, cả người có chút cứng lại.

Cậu chưa từng thấy qua Triển Ngưng hung ác quát mắng lớn như vậy, cho dù có cũng không phải là đối với cậu. Bộ dáng người lớn giáo dục em trai cho tới bây giờ đều thuộc về Triển Minh Dương.

Triển Ngưng lắc lắc Trình Cẩn Ngôn giống như sợi mì, "Nói chuyện! Giả bộ điếc cái gì?"

Trình Cẩn Ngôn, “Em…. Em chỉ là nhàm chán.”

"Vừa mới bắt đầu nói như thế nào? Hử, tôi hỏi cậu, lúc đầu tôi rốt cuộc đã nói với hai đứa như thế nào?”

Có thể Trình Cẩn Ngôn cũng ý thức được việc mình làm có vấn đề, cậu ngoan ngoãn cúi đầu, “Em xin lỗi.”

"Xin lỗi có thể ăn sao?!"

Trình Cẩn Ngôn không lên tiếng, cậu cũng không phải sợ, chỉ là hiện tại không biết nói cái gì.

Triển Minh Dương nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Triển Ngưng, “Chị, Cẩn Ngôn biết sai rồi.”

Triển Ngưng: “Cậu ta biết cái rắm!"

"......"

Một lát sau Triển Ngưng chú ý trên tay Trình Cẩn Ngôn còn cầm thứ gì đó, hấc cằm, trừng mắt hỏi: “Cầm cái gì trong tay?”

Trình Cẩn ngôn ngoan ngoãn mở tay ra, lại là Cửu Liên Hoàn, còn giải được hai cái.

Triển Ngưng, “Cậu ngồi đây nảy giờ là đang chơi cái này?”

Trình Cẩn Ngôn gật đầu.

"Cậu còn cần dùng thứ này để nâng cao chỉ số thông minh sao? Chỉ số thông minh của cậu toàn bộ đều bị chó gặm rồi!"

Trình Cẩn Ngôn mím môi, nhanh chóng nhìn cô một cái.

"Nhìn cái gì? Tôi nói sai sao?”

Trình Cẩn Ngôn: "Không có."

Triển Ngưng cầm thứ đồ kia muốn ném, kết quả Triển Minh Dương lôi kéo cô ồn ào đòi, tính khí phát xong liền là Đông đi Xuân đến, muốn nổi nóng cũng phải xem thời gian cùng hoàn cảnh.

Thời điểm đi ra đồng ý với yêu cầu của đứa nhỏ cầm hai Cửu Liên Hoàn đi tính tiền.

Trước quầy thu tiền lúc này không có mấy người.

"Tùy tiện lấy một quyển là được rồi, bất quá thiếu hơn 10 đồng.” Nữ nhân viên lắc túi nhựa nói.

Đứng trước mặt cô ta là một nam sinh, vóc người trung bình, áo trong cài đến cúc trên cùng, ăn mặc rất nghiêm túc.

Hắn đẩy kính đen trên sống mũi, có chút chất phác, “Tôi, tôi lại lựa xem một chút.”

"Lớp phó học tập?” Triển Ngưng kinh ngạc đi đến bên cạnh nam sinh, “Đây là làm sao vậy?”

Người này tên là Tống Dương, học lớp với Triển Ngưng, thành tích học tập rất giỏi, bởi vậy liền được giao cho chức lớp phó học tập. Nhưng người này bình thường không có cảm giác tồn tại gì, trong lớp gần như không nghe tiếng hắn, cộng thêm tính tình hướng nội, hành động giống như bác gái, nhân duyên rất kém. Nếu không phải thành tích cao, đoán chừng đã trở thành đối tượng bị bạo lực trường học điển hình.

Tống Dương thoáng cái liền co quắp, lỗ tai đều ửng hồng, “Mình…. Mình đi mua sách…. Tiền…… Hiện tại……”

Một câu nói lắp ba lắp bắp, cuối cùng nữ nhân viên nhìn không được liền lời ít ý nhiều lên tiếng: “Anh bạn đẹp trai này hôm nay không mang đủ tiền, thiếu 12 đồng.”

Triển Ngưng chợt hiểu, tay liền móc tiền ra, “Không có việc gì, em bù giúp bạn ấy.”

Tống Dương giống như bị đâm trúng mông, “Không không không ….. không cần, cái này không…..không tốt.”

"Cái này thì có cái gì, hôm nào đó bạn trả lại cho mình chẳng phải được rồi sao.” Triển Ngưng nở nụ cười, nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Mình không muốn xếp hàng, thuận tiện nhờ phúc của bạn cũng tính luôn đống sách của mình.”

Tống Dương bị lời nói của cô làm sửng sốt, nhất thời cũng không có phản bác.

Triển Ngưng để hai quyển sách cùng hai Cửu Liên Hoàn lên.

Tống Dương nhìn hai quyển sách chuyên ngành thiết kế cơ bản được trang trí bằng hình vẽ chiếc kimono tinh xảo khẽ kinh ngạc hỏi: “Bạn thích thiết kế thời trang?”

"Xem chơi."

Vẻ mặt Triển Ngưng hời hợt, ý tứ không muốn nhiều lời biểu hiện vô cùng rõ ràng, Tống Dương thức thời không hỏi nhiều nữa.

Từ nhà sách đi ra, bên cạnh có quầy bán đồ ăn vặt.

Triển Ngưng: “Lớp phó học tập, khó có được gặp bạn, hôm nay mời bạn ăn một bữa.”

Tống Dương khoát tay lia lịa, "Không, không, không cần tốn kém, hơn nữa muốn mời cũng là mình mời.”

"Cái người này không phải là không tiền sao!" Triển Ngưng cười, “Đừng nói cái gì mà tốn kém, giống như ông cụ 80, đến, chọn đồ ăn!”

Tống Dương không chống đỡ lại bộ dáng hào phóng thẳng thắn của cô, toàn thân bị sợi dây buộc vô hình ép đi lên phía trước, chỉ chỉ đồ ngọt không cay, “Vậy thì, liền chọn cái này đi!”

Triển Ngưng, “Lại chọn mấy món, đại nam sinh phải ra dáng một chút.”

Tống Dương cúi thấp đầu, lại chọn hai cái.

Triển Minh Dương kêu lên: “Chị, chị, em nhìn không thấy, chị ôm em lên xem."

"Phiền phức!” Triển Ngưng nói xong liền ôm người lên.

Bên cạnh còn một cây củ cải, hôm nay Tống Dương chịu quá nhiều ân huệ của Triển Ngưng, lập tức tự giác đi qua giúp, xoay người muốn ôm đứa nhỏ lên.

Kết quả khuôn mặt Trình Cẩn Ngôn đột nhiên xụ xuống, tay níu lấy vạt áo của Triển Ngưng nhanh nhẹn trốn sang bên cạnh, lạnh lùng nhìn Tống Dương, “Anh làm gì vậy?”

Hai tay Tống Dương cứng đờ giữa không trung, lập tức có chút xấu hổ.

Triển Ngưng bớt thời gian liếc mắt tới, giải thích nói: “À, không có việc gì, bạn đừng để ý, đứa nhỏ này thần kinh não không giống người khác.”