Mở cửa, Karen đi vào.
Dis đang lau chùi gọng kính, nhưng mà bình thường cũng không thấy ông ấy đeo kính, chắc là chỉ dùng trong phòng sách.
Karen đi đến trước bàn sách, đứng yên, không ngồi.
Dis lau sạch khung kính, đặt ở bên cạnh, nhìn thoáng qua Karen:
"Thế nào?"
"Ông nội, ngài cũng không có cái gì muốn nói sao?"
"Muốn nói cái gì?"
"Ví dụ như, về hai người nhân viên mới vào nhà chúng ta?"
"Nghe thím của cháu nói qua, cháu tuyên truyền văn hóa công ty nhà chúng ta rất tốt nhỉ."
"Ý của cháu không phải vậy, ông nội, bọn họ là hai tên dị ma, mà chú lại không biết thân phận của bọn họ mà tuyển họ vào làm, nghĩ lại, một tên về sau cùng với chú lái xe đi vận chuyễn thi thế, một tên còn lại giúp thím trang điểm cho thi thể ở dưới tầng hầm.
Ngài không cảm thấy đó là một vấn đề rất lớn sao?"
Dis lắc đầu: "Ta không cảm thấy đây là vấn đề gì, dị ma, có đôi khi cũng việc làm, có ít dị ma có lẽ không cần ăn cơm, nhưng bọn họ thích lái xe, thích mặc quần áo, cũng cần phải chi tiêu hàng ngày."
"Không có vấn đề?" Karen ngây ngẩn cả người, "Thật sự không có vấn đề sao? Ông nội, ngài thế nhưng là quan thẩm phán của Trật Tự Thần Giáo."
"Đúng, ta biết." Dis cầm lấy nắp chén trà;
Karen cầm bình nước ấm, châm trà giúp ông nội.
"Quan thẩm phán của Trật Tự Thần Giáo, chỉ cần phụ trách duy trì trật tự, cũng không chịu trách nhiệm gϊếŧ chết tất cả dị ma trước mắt."
Karen lúc này mới ý thức được điểm mấu chốt của vấn đề, anh vấp phải một sai lầm trong nhận thức của mình;
Lúc trước, anh vẫn xem ông nội như hình tượng "Đạo sĩ", cần phải "Trừ ma vệ đạo" "Tru sát yêu tà thiên hạ" là nhiệm vụ của mình, nhưng trên thực tế, đây cũng không phải chức trách của ông, ông ấy cũng không có hứng thú làm việc này.
"Lần trước ta đi tìm Alfred, là bởi vì sự việc của Jeff, nhưng mà khi biết Jeff là một tên trộm bị hù chết, ta liền tha thứ cho bọn họ.
Dựa theo pháp luật của Ruilan, chủ nhà gϊếŧ chết kẻ ăn trộm vào nhà mình, thuộc về lý do phòng vệ chính đáng, không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Sau đó, ta cũng cảnh cáo bọn họ một chút, để bọn họ ngoan một chút, họ cũng đã đồng ý."
"Vậy còn bây giờ, bọn họ đã vào trong nhà chúng ta."
Dis cười, mở ra tay, nói: "Trên thực tế, trong nhà của phần lớn quan thẩm phán, cũng đều sẽ nuôi dưỡng vài tên dị ma làm người giúp việc, thần phó và thần khải, cũng chỉ dùng để viết văn bản và chạy việc vặt, còn về thần mục, bọn họ thường sẽ có tiền đồ tốt hơn, cũng sẽ sớm đến chỗ quản lý của Đại khu để học tập vào đào tạo chuyên sâu.
Nhà chúng ta trước đây bất quá là không có mà thôi, bây giờ có, cũng không phải là việc gì kỳ lạ."
"Phổ Nhị thì sao?"
"Pall... Phổ Nhị, cháu cũng đã đổi tên của nó, ta cũng phải sớm sửa lại;
Kỳ thật, Pall cũng không tính là dị ma nuôi trong nhà..."
...
Ngoài cửa phòng sách,
Pall đang đứng ở khe cửa nghe lén, khi nghe đến đó, khóe miệng lộ ra mỉm cười:
"Ta là người một nhà."
"Thật ra thì, Pall không tính là dị ma nuôi trong nhà, ai sẽ cố ý nuôi một con dị ma yếu như thế chứ."
"..." Pall! ! !
...
"Trước khi ta được sinh ra, Pall đã cùng nhà Inmerais gặp nhau, lúc ta còn nhỏ, nó đã biến thành một con mèo.
Cho nên, hiện tại chẳng qua là yêu cầu của công việc quan thẩm phán, dựa theo sự phân phối của Trật Tự Thần Giáo thì mỗi quan thẩm phán được cấp hai tên trợ thủ giúp đỡ thôi.
Hai người bọn họ trước khi phỏng vấn đã đến gặp ta, sau khi được ta đồng ý thì họ mới đến tìm Mason để phỏng vấn.
Mặt khác, ta sẽ cho hai người bọn họ một tờ giấy chứng nhận, chứng minh bọn họ thuộc về danh sách của sở thẩm phán La Giai, đại khu Thụy Lam.
Dị ma làm việc cho giáo hội, còn có thân phận chứng miinh của giáo hội, không chỉ có ở Trật Tự Thần Giáo, trong mấy đại giáo hội chính thống khác, cũng rất phổ biến."
Trong đầu của Karen vang lên lời Pall nói: Đại giáo hội chính thống, đơn giản là những dị ma được cất bước dưới ánh mặt trời mà thôi.
"Thế nhưng mà thưa ông nội, nếu như nói rằng trước kia ngài không cần dị ma làm trợ thủ, vì sao bây giờ, lại bỗng nhiên cần đây?"
"Bởi vì ta già rồi."
"Ngạch..."
Karen cũng không ngờ tới, Dis sẽ đưa ra một cái lý do không cách nào phản bác như vậy.
Nhìn xem biểu lộ của cháu trai mình như thế, Dis cười, nhấp một ngụm trà, nói:
"Ta biết cháu đang lo lắng việc gì, thật ra dị ma cũng giống như con người, cũng không phải là tất cả dị ma đều là độc ác, đương nhiên, bọn họ bởi vì có được năng lực vượt quá giới hạn của người bình thường, cho nên pháp luật đạo đức của xã hội con người khó có thể quản lý bọn họ, nhưng số lượng con người phạm tội cũng không ít.
Bọn họ đã tình nguyện làm việc cho gia đình ta, ta cũng tin tưởng hai người bọn họ sẽ không gây hại gì cho người trong nhà.
Ta làm quan thẩm phán đã nhiều năm như vậy rồi, trong mắt của ta, nếu so sánh với dị ma thì thứ đáng sợ nhất, thật ra chính là con người.
Về vấn đề mà cháu lo lắng,
Hai người bọn họ xem cháu như đấng vĩ đại giáng thế, cháu lo lắng rằng mỗi ngày tiếp xúc với họ, cháu không giả bộ được tiếp à?"
"Đúng thế."
"Cháu không cần diễn." Dis nói, "Vì cháu không có kẽ hở gì."
"..." Karen.
Dis không nói cho Karen một việc là, đợt điều tra lần thứ hai nhằm vào nghi thức đón thần ở thành phố Belwin đã bắt đầu, ngay cả toàn bộ Trật Tự Thần Giáo đều đang viết sách về cháu, cháu còn có cái gì mà phải lo lắng?
Lão già Hoven kia bây giờ cũng còn cố gượng lấy một hơi thở cuối, nói chung là nếu không nhìn thấy cháu chết thì không cam tâm mà nhắm mắt đâu.
Đến lúc tất cả mọi người đều cho rằng cháu là Tà Thần giáng thế,
Ý kiến của riêng cháu,
Thật ra cũng chẳng ai thèm quan tâm.
"Bọn họ muốn sớm dành vị trí bên cạnh cháu, tựa như lúc trước Mason đầu tư cổ phiếu gọi là gì nhỉ?
A, đúng rồi, gọi bắt đáy.
Bọn họ vui vẻ cam lòng, thì cứ để mặc bọn họ, lúc đó Mason vì thua lỗ mà phải bán cả nhà ở, sau khi về nhà này không phải cũng chạy xe tang đi chở xác đấy thôi?
Có chơi có chịu, không phải sao?"