Ba giờ sáng, Karen tỉnh lại sau khi ngủ một giấc, bưng bình cà phê đi xuống tầng hầm, đặt cà phê trước mặt thím Mary.
Thím Mary nhấp một ngụm, đứa cháu yêu quý đã cho rất nhiều đường vào cà phê, điều này khiến thím ấy vô cùng hài lòng.
Karen kéo qua một chiếc ghế đẩu tròn, ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này, cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường tôn lạnh lẽo đã khoác lên mình chiếc váy điệu đà màu hồng dễ thương. Trên chân cô bé là đôi giày khiêu vũ mới màu trắng.
"Cái này là của bố mẹ cô bé để lại. Ban đầu dự định là một món quà cho cô bé sau khi phẫu thuật thành công."
"À, vâng."
Thím Mary bắt đầu chăm sóc tóc cho cô bé, dùng nẹp là ủi, rất cẩn thận, như thể sợ khiến da đầu cô bé bị bỏng.
Phải biết rằng, thím Mary đã từng sử dụng một cái đèn khò để xử lý lông của những vị khách khác.
Nhưng lần này, thím ấy rất cẩn thận.
"Xinh không?" Thím Mary hỏi.
Karen gật đầu đáp lời: "Cô bé rất đáng yêu."
"Cha mẹ cô bé nói rằng cô bé rất thích múa ba lê và đã tập luyện rất chăm chỉ."
"Thật sao? Thật không dễ dàng."
"Đúng vậy, thật không dễ dàng."
Thím Mary ngẩng đầu nhìn Karen, hỏi: "Vết thương trên mặt cháu là sao?"
"Không sao đâu ạ." Karen lắc đầu.
"Thím sơ suất, để thím giúp xử lý."
"Không sao, đây là tai nạn nghề nghiệp, không thể tránh khỏi."
Thím Mary vừa giúp cô bé sấy tóc, vừa nhẩm nhẩm mấy chữ này: "Tai nạn nghề nghiệp? Karen, đôi khi thím rất tò mò, cháu thực sự chỉ mới mười lăm tuổi? Hay là, mắc một căn bệnh nghiêm trọng xong thực sự sẽ tạo ra sự khác biệt lớn?"
"Cháu rất nhanh sẽ mười sáu tuổi."
"Sinh nhật còn chưa đến đâu, nhưng mà cũng sắp rồi. Hẳn là nên chuẩn bị cho cháu bữa tiệc sinh nhật hoành tráng."
"Không cần đâu ạ."
"Cuộc sống mà, khi điều kiện cho phép, nếu không cần chấp nhận thì đừng chấp nhận, bằng không thì làm sao xứng với tổn thương của cuộc đời chứ."
Karen gật đầu. "Được rồi, thím."
Đơn hàng hôm nay là một sự ngoài ý muốn.
Cho dù người đi đến bệnh viện Hansel là chú Mason thì cũng không thể tránh khỏi.
Đây là cuộc sống, cũng như có những phiến đá lởm chởm ẩn mình dưới dòng suối êm đềm.
"Cháu không định nghỉ ngơi à?" Thím Mary hỏi.
"Cháu đã ngủ rồi."
"Xem ra cháu đang có tâm sự, từ lúc cháu về ta đã cảm thấy như vậy rồi. Lunt phạm sai lầm, chú Mason đã dạy dỗ nó rồi."
"Cháu biết."
Chú đánh ở tầng 2 nhưng Karen ở tầng 3 vẫn nghe thấy được.
Chẳng qua, Karen vẫn nói: "Thật ra, Lunt chẳng làm gì sai cả."
Nếu người nghe được những lời này của Karen là một người mẹ bao che khuyết điểm, không thèm nói lý thì nhất định sẽ tức điên lên. Hay đấy, đánh cũng đánh rồi, kết quả lại nói rằng không có tội?
Nhưng thím Mary lại gật đầu nói:
"Phải, nó chỉ thèm ăn đòn thôi."
Nếu không đánh cậu một trận thì chính cậu sẽ không thoải mái, cha mẹ, người giám hộ của cậu cũng không thoải mái.
Nghe theo lời mù quáng đôi khi không phải là một sai lầm lớn, vì pháp luật không trách chúng, nhưng nếu không biết hối cải, không biết cảnh tỉnh thì lần sau có lẽ sẽ tiếp tục mù quáng như vậy, điều đó vẫn không sai, nhưng nó giống như bị thiểu năng.
"Chúng ta sẽ giảm phí mai táng. Đơn hàng này chúng ta chịu thua thiệt vậy."
"Cảm ơn thím."
"Ta là mẹ của Lunt, ta nên như vậy, và nếu có thể, ta rất muốn đưa Lunt và chú của cháu đến quỳ lạy trước bố mẹ cô bé. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì, ngoại trừ việc giúp chúng ta bớt cảm thấy tội lỗi trong lòng, điều này chẳng có ích gì đối với hai người họ. Thậm chí họ còn phải nén buồn nôn mà an ủi lại. Aiz, việc này giống như nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài, cách một tấm kính cửa sổ chỉ cảm khái thật nhiều tuyết. Mãi đến khi thật sự bước chân ra ngoài, bị một đám bông tuyết bay vào trong cổ mới giật mình cảm nhận được cái lạnh chân chính."
"Thím."
"Ừ, sao thế?"
"Cháu nghĩ bản thân đã quen với xác chết, quan tài, vòng hoa, mạng che mặt, và tất cả các loại khác. Nhưng không hiểu sao thời gian này, cháy cảm thấy tình cảm của mình bị ảnh hưởng rất nhiều. Không chỉ vì Lunt, mà đó là cảm giác của cháu ở hành lang bệnh viện hôm nay."
Karen vẫn còn nhớ rõ hình ảnh cô bé được đẩy vào phòng phẫu thuật, ngượng ngùng mỉm cười với mình.
Đột nhiên anh cảm thấy hôm nay anh có hơi đạo đức giả, không, là quá đạo đức giả.
Rõ ràng là anh đã từng chứng kiến những điều kỳ quái và đáng sợ hơn, nhưng hôm nay, hết lần này tới lần khác anh lại cảm thấy buồn.
"Chúng ta làm công việc này thì nhất định tâm địa sẽ sắt đá, sẽ máu lạnh sao?"
"Cháu không có ý này."
"Ta biết, nhưng cũng giống như họa sĩ, họ cần phải tiếp tục vẽ, sáng tạo mỗi ngày. Điều họ tìm kiếm là một tác phẩm mà họ hài lòng, có thể mang lại cảm hứng cho bản thân họ. Ai lại nghĩ rằng họa sĩ vẽ quá nhiều tranh thì sẽ trở nên tê liệt và mất đi tinh thần, cảm xúc của mình? "
Uốn tóc xong,
Thím Mary đặt chiếc kẹp xuống, châm một điếu thuốc rồi đưa gói thuốc cho Karen, Karen lắc đầu từ chối.
Thím Mary phun ra một làn khói:
""Chúng ta chỉ quen nhìn người chết, không phải thường thấy cảnh sinh tử."
Thím Mary đứng lên, chỉ ngón tay không có điếu thuốc về phía cô gái nhỏ ăn mặc tinh xảo trước mặt:
"Một cô bé xinh đẹp, chiếc váy cũng rất đẹp, cô bé lại nằm ở đây, nếu có thể ngồi dậy nhảy múa một lần nữa thì thật tốt biết bao."