Editor: Diệp Thanh Thanh
Dạ Trúc vẫn như thường lệ bưng chén thuốc đen sì sì lên cho Tuyết Đào uống và báo mấy chuyện lặt vặt trong phủ: “Mấy ngày qua trong lúc phu nhân ngủ Tướng Quân đã đến thăm, nô ty nghe nói hôm kia lúc thượng triều Tướng Quân bị khiển trách tội không nhẹ. Vài ngày bị cấm túc chắc ngài ấy cũng nhận ra lỗi sai của chính mình rồi, nhìn biểu hiện quan tâm phu nhân là biết.”
Mày Tuyết Đào nhíu lại, uống một ngụm nhỏ sau đó đưa cho Dạ Trúc xử lý, dù gì cô cũng không bị bệnh thuốc này uống hay không đều như nhau cả.
Dạ Trúc thở dài nhận lấy, sắc mặt lộ vẻ do dự: "Phu nhân, ngài tính khi nào thì khỏi bệnh?”
Khỏi bệnh? Khỏe lại để làm gì? Để Lịch Văn Trạch thúc giục cô tìm cách đưa nữ chính vào phủ sao? Vài ngày nay chưa nhận được bất cứ tin tức gì từ Tướng phủ trong lòng Kiều Tư Thu lúc này chắc bất an lắm nhỉ? Nam nữ chính nóng lòng là chuyện của họ, dù gì tình yêu đích thực sẽ phát triển mạnh mẽ hơn theo thời gian, khó khăn nhỏ xíu xíu hiện tại chẳng là gì đâu.
Cô nằm trở về giường duỗi người kéo chăn: "Đầu của ta đau quá đi…..Vừa thức dậy đầu ta đã đau như búa bổ, chỉ sợ phải mất một khoản thời gian nữa mới có thể bình phục.”
Nhất thời Tướng phủ lâm vào tình trạng hỗn loạn, bởi trước giờ công việc trong phủ luôn do Tuyết Đào giải quyết, thời gian này cô bị bệnh không ai quản lý, lúc đầu thì vẫn vận hành bình thường nhưng càng dần về sau càng lệch quy tắc.
Có một số việc cần xin ý kiến chủ nhân, người hầu hỏi Lịch Văn Trạch mặt anh ta khi nghe xong vẻ mặt đa số là mộng bức lâu lâu lại ra vài quyết định khiến hạ nhân phàn nàn. Anh ta làm sao mà biết đường giải quyết việc nhà được đành mặt dày đi nhờ Lịch thị hỗ trợ.
Tuy lúc còn trẻ Lịch thị cũng là người phụ nữ quản lý việc nhà giỏi nhưng ngày trước phụ thân của Lịch Văn Trạch chỉ là một quan viên nhỏ sao có thể so với phủ Tướng Quân rộng lớn của bây giờ được? Hơn nữa tuổi bà ấy đã cao mỗi ngày chỉ cần thức dậy sớm nghe quản gia báo cáo chuyện cần giải quyết trong ngày hôm đó thôi cũng khiến bà nhức đầu. Nên những việc trong tầm tay bà ấy có thể giải quyết cũng có hạn, còn chuyện giao tiếp với các phu nhân quyền quý khác bà biểu hiện lực bất tòng tâm.
Bấy giờ anh ta mới nhận ra người thê tử bình thường ít nói và không tranh giành lại chiếm vị trí quan trọng trong cuộc sống của anh ta như vậy. Những việc này người bình thường nào có thể vài ba ngày là học được? Lần đầu anh ta nhìn nhận vị trí phu nhân Tướng Quân đại biểu cho cái gì, liệu thay một người khác có khiến bản thân yên tâm như Tuyết Đào không?
Bên ngoài ga bay cho súa là vậy, riêng Tuyết Đào khoảng thời gian này cô sống rất thoải mái nhàn hạ. Ngày ngày ngoài việc nằm bò trên giường đọc thoại bản uống thuốc bổ, muốn gặp ai thì cho vào không muốn gặp liền giả vờ đang ngủ. Dạ Trúc nói rằng cô được nuôi dưỡng thành người lười béo. Nguyên chủ về căn bản không xấu có điều hơi gầy, nay nghỉ ngơi tịnh dưỡng mấy ngày liền dáng người hiện tại tròn trịa da trắng nõn trong vô cùng phúc khí, dễ nhìn hơn trước rất nhiều.
Trong lúc ấy, Lịch Văn Trạch đã vào cung mời ngự y tới phủ chữa trị cho cô. Vị ngự y đó chỉ cần liếc qua cũng nhìn ra một số mánh khóe của cô nhưng thấy Tuyết Đào đau như chết đi sống lại ông ta không thể nói ‘phu nhân hoàn toàn không có bệnh’ đành thở dài ậm ừ cho qua nhắc Tướng Quân không cần lo lắng và kê cho cô vài đơn thuốc bổ.
Tóm lại người trong phủ có ân cần chăm sóc như nào Tuyết Đào cũng nói rằng bản thân rất đau đầu rất chóng mặt.
Dù Lịch Văn Trạch có lòng muốn dấu thì thời gian trôi qua lâu như vậy giờ cả Kinh Thành đều biết phu nhân Tướng Quân bị bệnh mà hình như còn là bị rất nặng nữa. Lâu lâu nếu bọn họ có hỏi bên phía Tướng phủ đều hồi đáp rằng phu nhân bị phong hàn thông thường nhưng một lý do nói quá nhiều lần, liệu ai còn tin nữa đây?
Hôm nay Tuyết Đào ngủ đến gần trưa mới dậy, đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dài ăn trái cây vô tình làm rơi quyển thoại bản đang định nhặt lên thì Dạ Trúc bên ngoài báo có Dương thị cùng Tuyết Linh San đến thăm.
Dương thị bước nhanh vào đi tới cạnh cô vừa đi vừa nói: “Muội muội thân yêu của tỷ, sao muội bệnh nặng như vậy lại không báo cho huynh trưởng một tiếng? Nếu không phải hôm nay tẩu cùng Lịch lão phu nhân nói chuyện tỷ còn chưa biết đâu!”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là bệnh cũ tái phát không cần khiến nhiều người lo lắng.” Tuyết Đào âm thầm thảng nhiên nhét quyển thoại bản xuống dưới gối.
Tuyết Linh San tiếng lên lễ phép chào hỏi: “Thỉnh an cô cô.”
Nhìn qua cả người Tuyết Linh San đều toát lên vẻ đoan tranh nhã nhặn, hiển nhiên đoạn thời gian vừa qua Dương thị đã tốn không ít tâm tư dạy bảo.
“Ừ.”
Tuyết Đào gật đầu đáp ứng, thuận miệng hỏi: “Hôn sự thế nào rồi?”
Dương thị mỉm cười lộ vẻ vui mừng: “Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, công tử họ Triệu nhà Lang gia bên kia làm việc rất nhanh gọn thiệp mời đã gửi lần lượt đến quan khách gần đủ hết rồi. San nhi rất mong muội sẽ mau khỏe để tham dự hôn sự của nó.”
Lúc ba người đang hăng say nói chuyện phiếm thì từ ngoài đột nhiên truyền đến giọng thiếu niên tiếp sau đó một thân ảnh ‘vù’ một tiếng xông vào phòng: “Mẫu thân, con về rồi!”
Người vừa vào không ai xa lạ là Lịch Hạo Triết bốn năm tháng nay theo đoàn lữ hành mới trở về. Vài tháng qua đi tên nhóc này có vẻ gầy đi một chút cao lên một chút màu da cũng ngâm đi hơn trước nhưng nhìn qua đặt biệt cường tráng hơn trước. Cả người toát lên sự đứng đắn vững chãi không giống như kiểu công tử được cưng chiều chút nào.
Dạ Trúc theo sau trên mặt hiện vẻ vui mừng: “Phu nhân, thiếu gia đã về.”
Lịch Hạo Triết không ngờ bên trong còn có người, hai bên giới thiệu rồi chào hỏi qua lại. Sau đó cậu ta ngồi trên ghế thần sắc lo lắng nhìn Tuyết Đào: “Con mới rời Kinh Thành vài tháng mẫu thân đã bị bênh sao?”
“Chỉ là bệnh nhẹ thông thường thôi.”
Tuyết Đào xua tay ra hiện không cần để ý, sau đó cô hài lòng nhìn cậu thiếu niên trước mặt thầm nghĩ cậu nhóc này nên thường xuyên ra ngoài học hỏi hơn, lần này trở về khí chất cả người khác hẳn: “Chuyến đi vừa rồi có gì thú vị không sẵn có di nương và biểu muội ở đây con kể cho mọi người cùng nghe đi.”
Đầu tiên Lịch Hạo Triết cẩn thận xác định thấy tin thân của Tuyết Đào vẫn tốt, cậu ta mới hùng hồ kể, câu chuyện sống động lưu loát sinh động kì thú vô cùng. Muốn kể hết chuyện xảy ra trong bốn tháng qua thì ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện nên cậu đành lượt mấy tục lệ mới lạ kể cho mọi người nghe trước vậy.
Editor: Diệp Thanh Thanh