Anh Thật Ngớ Ngẩn

Chương 10

Khi tôi về đến nhà, anh trai tôi cũng đã trở về. Lúc nhìn thấy anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng, tôi cảm giác có một loại hơi thở của mưa gió đập tới.

"Bánh Bao thế nào rồi?" Tôi hỏi: "Bây giờ nó đang ở đâu?"

Anh trai tôi chỉ tay về phía ghế sô pha, tôi đưa mắt nhìn qua sô pha thì thấy cặp mắt đυ.c ngầu kia đang nhìn tôi, như muốn lên tinh thần nhưng thân thể lại không gắng gượng được. Nó buồn bã nằm sấp xuống.

Tôi gọi tên của nó, nó yếu ớt "Gâu" một tiếng đáp lời tôi.

"Bệnh gì vậy?" Tôi hỏi anh trai.

Rõ ràng lần về nhà trước, nó còn rất tốt mà.

Anh trai hiếm khi biểu lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như thế, khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Cũng không phải là bệnh gì, chỉ là già rồi."

Già rồi... Sắp rời đi...

"Ba nói, hai ngày trước nó đã trốn đi một lần rồi." Anh trai tiếp tục bổ sung thêm.

Tôi đột nhiên nhớ đến một cách nói: Khi một con chó lựa chọn lén lút bỏ nhà trốn đi, hay là trốn ở một chỗ bí mật nào đó, đó là vì chúng sắp chết, chúng nó không muốn để chủ nhân của mình cảm thấy đau lòng vì sự ra đi của chúng.

Bây giờ tôi mới biết trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn.

Nhưng tôi cũng càng hiểu, sự chán ghét của tôi đối với chuyện ly biệt như trẻ nhỏ chán ghét việc phải ăn rau vậy, bẩm sinh, sinh ra đã có rồi.

Không biết vì sao, tối ngày hôm đó cả nhà đều không ngủ, như đã có một loại dự cảm nào đó vậy.

Chúng tôi trông coi nó một buổi tối. Nó nằm dưới sô pha, chúng tôi thì ngồi trên sô pha gần nó.

Mãi cho đến lúc tờ mờ sáng, tôi thấy Bánh Bao đưa mắt nhìn tôi một cái, nhắm hai mắt lại, sau đó không còn mở ra nữa.

Bánh Bao đi rồi.

Trong nhà tràn ngập một cỗ hơi thở bi thương, nặng nề.

Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ nho nhỏ của nó khi đến nhà tôi vào mười hai năm trước, lại nhìn thấy dáng vẻ gầy trơ xương của nó bây giờ, trước khi đi vài ngày nó đã chẳng thể ăn uống gì cả.

Hai hình ảnh chồng lên nhau rồi lại tách ra, lại trùng lặp. Là nó, cũng không phải nó.

Mười hai năm như vậy, sự tồn tại của nó đã không chỉ là một thú cưng nữa, mà giống như một thành viên chân chính trong gia đình chúng tôi hơn. Có đôi khi tôi cũng từng hoài nghi, nó có biết bản thân mình là một con chó hay không. Có đôi khi tôi cũng cảm thấy nó sống như một con người thật sự.

Cả nhà ăn bữa sáng trong không khí buồn bực, không vui. Tôi vào phòng mình, lại nằm một lát, trong đầu đều là hình ảnh của Bánh Bao.

[Bánh Bao thế nào rồi?]

Là tin nhắn Hạ Chi Niên gửi đến cho tôi đêm qua, tôi còn chưa kịp trả lời.

[Chết rồi.]

Lúc tôi gõ những chữ này, nước mắt bất giác chảy xuống, tựa như vòi nước mở ra, muốn đóng cũng không thể đóng được.

Tôi chôn đầu trong chăn khóc đến xé tim xé phổi một lúc.

Lúc khóc đến nỗi đầu muốn mất hết ý thức, trong chớp mắt tôi như nhận thức được ý nghĩa của ly biệt.

Ly biệt, có nghĩa là bắt đầu tốt hơn.

Sinh ra không phải là bắt đầu thật sự, cái chết cũng không phải là kết thúc thật sự.

Tôi đi ra khỏi phòng, ánh mắt còn đỏ bừng.

Tôi rửa mặt, lại trang điểm cho bản thân gọn gàng xong, đứng trước mặt người nhà: "Ba, mẹ, anh trai, Bánh Bao chỉ rời đi, không phải biến mất."

Hình như ba tôi đã nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Ba chỉ lo lắng con không nghĩ thoáng được."

Lần khóc của tôi vào mười năm trước dường như đã khắc sâu vào trong lòng mỗi người trong nhà rồi.

"Con có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất." Mẹ cũng nói.

"Chút nữa đi ăn cái gì ngon đi, sau đó lại đi ra ngoài chơi." Đường Đình đề nghị với tôi như vậy.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất.

Tất cả bi thương, có lẽ sẽ không biến mất nhưng sẽ dần phai nhạt.

"Cảm ơn anh trai."

Bốn người trong nhà chúng tôi cùng nhau chôn cất cho Bánh Bao, nhưng không có lập bia mộ.

Cát bụi trở về với cát bụi, tất cả đều từ tự nhiên, cuối cùng sẽ trở lại với từ nhiên.

*

Di động báo tin nhắn Hạ Chi Niên gửi đến cho tôi.

[Anh ở trước cửa nhà em.]

[Muốn vào nhà không?]

[Không cần, anh chỉ muốn gặp em.]

Hạ Chi Niên vẫn có hơi lo lắng cho tôi. Anh biết Bánh Bao quan trọng bao nhiêu với tôi.

Tôi không nói Hạ Chi Niên đến, chỉ nói là phải về. Sau khi tạm biệt ba mẹ và Đường Đình, tôi vội vàng chạy ra cửa.

Nhà chúng tôi nằm trong khu biệt thự lớn, được quản lý khá nghiêm ngặt, Hạ Chi Niên không vào được.

Lúc tôi chạy đến gần cửa khu thì bỗng chốc chậm lại. Nhìn thấy Hạ Chi Niên bên ngoài lan can, không hiểu sao có một cảm giác an tâm không nói nên lời.

Hôm nay, anh không lái xe đến.

Sau khi tôi và anh gặp mặt, cả hai không có nói gì, chỉ sóng vai cùng đi.

Tôi đi bên trong, anh đi bên ngoài.

Đột nhiên tôi dừng bước lại: "Em vẫn còn hơi đau lòng."

Hạ Chi Niên cũng dừng lại.

"Nhưng em lại không đau lòng đến thế."

"Em thật kỳ lạ."

"Em cảm thấy nếu em đau lòng, nó thông minh như vậy, biết được thì nhất định sẽ không vui."

"Nhưng em lại cảm thấy, nếu ngay cả đau lòng mà em cũng không đau lòng được, thì hình như em không phải người."

...

Tôi đang phân tích nội tâm của mình với anh một chút.

Hạ Chi Niên nhẹ nhàng ôm tôi: "Đau lòng cũng không sai, không đau lòng cũng không sai. Cứ theo lòng mình là được."

Theo lòng mình...

Tôi lặng lẽ lặp lại câu nói này một lần trong lòng.

"Thật ra, từ khi em theo đuổi anh trước, anh nên biết." Tôi bỗng nói: "Từ trước đến nay em rất sợ hãi sự kết thúc, nhưng em không sợ sự bắt đầu."

Cho dù biết rõ mọi thứ bắt đầu đều sẽ phải nghênh đón kết thúc, nhưng từ khi chào đón bắt đầu, tôi vẫn tràn đầy hy vọng trong cõi lòng, chờ mong ngày mai.

"Ừm." Anh gật đầu.

"Bây giờ em muốn theo lòng mình." Tôi nói: "Em không muốn chia tay với anh, mãi mãi mãi mãi cũng không muốn!"

Tuy có gan bắt đầu, nhưng lại vì sợ phải xa nhau nên dứt khoát để chính bản thân là người khởi xướng cuộc chia xa này.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy hành động đề nghị chia tay Hạ Chi Niên của tôi trước đây cũng ngu ngốc giống như nam chính trong bộ phim Hàn Quốc trước đó đã dùng diễn xuất vụng về của mình thuyết phục nữ chính rút lui vậy.

"Anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia tay với em." Anh nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng lại kiên định.

Những lời anh nói như một liều thuốc an thần, làm dịu lại trái tim của tôi.

"Được rồi, đi, anh dẫn em đi ngồi phương tiện giao thông trị giá mấy triệu."

"?"

Không phải chứ!

Tôi khϊếp sợ mà nhìn Hạ Chi Niên: "Không phải anh còn có thân phận đặc biệt gì chứ?"

Anh nhướng mày.

"Ví dụ như con riêng của nhà giàu số một? Ví dụ như công tử nhỏ nào đó của hoàng tộc ra ngoài trải nghiệm cuộc sống?"

"..."

Anh không trả lời tôi, sau đó dẫn tôi đến... Trạm tàu điện ngầm.

Mấy triệu... Quả nhiên danh bất hư truyền.

*

Ngày hôm qua tôi chưa nghỉ ngơi được gì nên lên tàu điện ngầm vẫn có hơi mệt mỏi.

Trên tàu điện ngầm không có nhiều người lắm, nhưng cũng không phải ít, ít nhất là không có chỗ trống để ngồi.

Sau khi Hạ Chi Niên nắm lấy tay vịn, tôi miễn cưỡng ôm lấy thắt lưng anh, sau đó vùi mặt vào trong ngực anh, nhắm mắt dưỡng thần.

Có thể thật sự do quá mệt, tôi cứ đứng dựa vào anh như thế mà thϊếp đi.

Lúc xuống trạm, anh mới nhẹ nhàng vỗ vỗ kêu tôi dậy.

Anh nắm tay tôi trở về nhà.

Hai chúng tôi cùng đi trên con đường này, quen thuộc cứ như đã đi cùng nhau mấy chục năm rồi vậy.