Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian

Chương 6: ]: Tôi có thể ăn miếng bánh lớn công ty vẽ!

Không đợi cậu và Lâm Vị Nhiên tranh luận chủ nhân cái nồi, điện thoại của Lâm Vị Nhiên đã rung lên.

Lâm Vị Nhiên nói chuyện điện thoại dùng tiếng Quảng Đông, Khương Lạc Thầm vốn dĩ là người phương Bắc nên nghe không hiểu (câu tiếng Quảng duy nhất cậu nghe hiểu được chính là "Ăn cớt đê.gif). Nhưng có thể thấy được vẻ mặt anh không được vui vẻ lắm.

Cúp điện thoại xong, trên trán Lâm Vị Nhiên xuất hiện thêm mấy nếp nhăn.

Anh ta nhìn Khương Lạc Thầm: "Bạn nhỏ, tôi phải đi rồi, hôm nay rất vui được gặp cậu."

Khương Lạc Thầm: "Anh gọi tôi bạn nhỏ, tôi thấy anh hẳn cũng không lớn lắm."

"Dẫu sao vẫn hơn cậu vài tuổi." Mặc dù Lâm Vị Nhiên nói tiếng phổ thông, nhưng lại mang chút khẩu âm của tiếng Quảng, nghe hệt như phim TVB Khương Lạc Thầm xem lúc nhỏ.

Có thể là do khẩu âm của Lâm Vị Nhiên, cũng có thể do khí chất đặc biệt của anh, hoặc cũng có thể do giữa hai người đẹp trai sẽ có tinh tinh tương tích*, Khương Lạc Thầm rất có thiện cảm với anh ta.

[*惺惺相惜 (tinh tinh tương tích): Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau.]

Khương Lạc Thầm chủ động hỏi: "Tôi thêm Wechat anh được không?"

Đột ngột như vậy, Lâm Vị Nhiên lắc lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có Wechat."

Khương Lạc Thầm: "Ơ, vậy Instagram, Twitter hoặc thứ khác thì sao?"

"Tôi không dùng bất cứ mạng xã hội nào." Lâm Vị Nhiên không giống người hiện đại chút nào, "Nhưng tôi có thể để cho cậu địa chỉ email của tôi, cậu có việc thì gửi mail liên lạc tôi, tôi sẽ check đúng lúc."

Khương Lạc Thầm: ".....Ờ, được thôi."

Mặc dù cậu đáp "Được thôi", nhưng Khương Lạc Thầm biết, cậu sẽ không bao giờ gửi mail cho Lâm Vị Nhiên! Bình thường liên hệ thầy hướng dẫn qua email cũng đủ làm cậu kinh hồn bạt vía rồi, có phải tự chê mình rảnh háng quá nên đi tìm thầy mới không?

.............

Phần diễn của diễn viên đặc biệt không nhiều, lời thoại cũng không. Khương Lạc Thầm quay với tổ B một ngày, tới tối đã đóng máy. Bó hoa chúc mừng đóng máy thì không có, nhưng có thể lĩnh được một hộp cơm.

Lúc bọn họ quay phim, xung quanh ngoại trừ diễn viên quần chúng thì đều là bạn học vây xem. Lúc vừa bắt đầu bọn họ còn sôi nổi bừng bừng, hệt như xem xiếc miễn phí. Từng người một giơ điện thoại lên nhìn ngó xung quanh, xem được nửa ngày thì phát hiện mỗi một cảnh cứ quay đi quay lại, lúc thì chỉnh sáng, lúc lại đổi vị trí máy quay, lúc nữa đổi hướng di chuyển....Đám người dần dần giải tán, thời gian là điểm số— Cất công đứng xung quanh chụp hình, không bằng về học thêm từ vựng, đè chết bạn học.

Tuy Khương Lạc Thầm đánh cái mặt vô cùng lố lăng, song người đi tới lui trong trường quay cậu cũng không có chút xấu hổ nào. Dù sao cậu cũng có kinh nghiệm diễn xuất, khả năng dẹo trước ống kính như thiên phú trời cho, không 0 không lấy tiền. Lúc đầu đạo diễn lo cậu diễn không tới, sau thì lo cậu tém lại không được.

Đợi đến lúc quay xong rồi, phó đạo diễn cầm theo một xấp tiền mặt phân phát cho diễn viên quần chúng, lúc đưa Khương Nhạc Thầm lại gọi riêng biệt cậu qua một bên.

Phó đạo diễn vắt cái túi bên hông, không khác gì nhân viên soát vé trên xe bus. Hắn dứt khoác lấy mười hai tờ tiền đỏ rực từ túi ra, đưa Khương Lạc Thầm: "Bạn học Tiểu Khương, đây là phí vất vả ngày hôm nay."

Khương Lạc Thầm vốn tưởng phí vất vả có 1000, không ngờ lại là 1200. Vui đến nỗi hai mắt phát sáng, hét lên một câu: "Cảm ơn ông chủ" rồi nhận lấy tiền. Cậu đếm từng tờ, dùng ngón tay vân vê mặt nổi, song lại mở flash điện thoại soi logo tiền giấy.

Phó đạo diễn cười cậu: "Tuổi cậu nhỏ thế này, không ngờ kinh nghiệm cũng không ít. Cậu yên tâm, tuy đoàn phim bọn tôi không lớn, nhưng vẫn cần mặt mũi, không đưa diễn viên tiền giả đâu.

"Mặt mũi có quan trọng bằng tiền không?" Khương Lạc Thầm rất cẩn thận, mặt không đổi sắc kiểm tra tới tờ cuối cùng.

Phó đạo diễn không thúc giục cậu, đợi Khương Lạc Thầm kiểm tra xong, móc điện thoại từ trong túi ra, nói: "Tiểu Khương, thêm wechat đi."

Khương Lạc Thầm được cưng chiều đâm ra sợ.

Cậu vốn nghĩ công việc hôm nay chỉ là mua qua bán lại một lần, không ngờ phó đạo diễn lại chủ động muốn thêm Wechat của cậu! Việc này không phải có ý nghĩa là cậu diễn không tệ, lần sau có thể tiếp tục tới làm không?

Đuôi chó cậu bắt đầu vểnh lên.

Ai mà ngờ được sau khi thêm xong rồi, phó đạo diễn lại gửi cho cậu một cái bao lì xì.

Khương Lạc Thầm: "?"

Phó đạo diễn: "Nhận đi, này là đạo diễn bảo tôi gửi cho cậu. Không nằm trong ngân sách, xem như cậu ấy trợ cấp cá nhân."

Khương Lạc Thầm càng ngu người thêm.

Khương Lạc Thầm: "Đạo diễn nào?"

Không trách được cậu hỏi như vậy, đoàn làm phim phân hai tổ AB, đạo diễn cũng có hai người. Tất nhiên, đạo diễn tổ A mới là đạo diễn chính, đạo diễn B chỉ phụ trách đến trường chỉ đạo quay phim.

Khương Lạc Thầm thích tiền, nhưng không thích nhận tiền không rõ nguồn gốc— Hôm nay cậu với đạo diễn tổ B nói chưa quá năm câu. Đạo diễn tổ B từ đầu đến chân không được thơm tho, là một người làm thuê điển hình, làm công thì sao có thể tự móc tiền túi phát thưởng cho người làm thêm khác chứ?

Phó đạo diễn: "Tất nhiên là đạo diễn chính đoàn phim bọn tôi rồi." Giọng điệu hắn có chút quái lạ, "Thằng nhóc cậu lợi hại thật. Đạo diễn bọn tôi tới tổ B xem tiến độ, trước khi đi bảo tôi gửi cậu thêm 300 tệ phí vất vả."

Radar não của bạn học Tiểu Khương dựng lên: "...........Đạo diễn các anh tên gì?"

"Hóa ra cậu quay phim cả ngày, tới phim của ai còn không biết hả!" Phó đạo diễn chẹp một tiếng, "Lâm Vị Nhiên, cậu không thể chưa nghe qua nhỉ?"

Khương Lạc Thầm: "....................."

Bạn Tiểu Khương tự cốc đầu, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên Lâm Vị Nhiên này từ đâu mà ra rồi!

Lâm Vị Nhiên Lâm Vị Nhiên Lâm Vị Nhiên— Đây còn không phải là vị đạo diễn người Hồng Kông "đạo nhị đại" kia sao?

[*Đạo nhị đại (导二代): từ này từ Phú nhị đại ra, là đạo diễn, giàu và có gia đình xuất thân từ giới giải trí.]

Mẹ của Lâm Vị Nhiên từng là hoa hậu Hồng Kông, ký hợp đồng với TVB, diễn qua không ít bộ phim hay. Sau này gả cho vị đạo diễn đứng đầu thế hệ thứ ba* người Hồng Kông. Cưới vài năm thì có duy nhất một đứa con trai Lâm Vị Nhiên. Lâm Vị Nhiên từ nhỏ đã lớn lên trong phim trường, sau này nghe nói lặn lội xa xôi sang Mỹ học, ở lại vài năm, năm ngoái mới về nước.

[*Đạo diễn thế hệ thứ ba: Hoạt động sau khi Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản của Trung Quốc kết thúc (1976) trở đi.]

Vậy hôm nay cậu đứng trước mặt đạo nhị đại, bóc phốt kịch bản người ta như cớt? Đạo nhị đại người ta không những không ghim mấy lời xàm xí của cậu, thậm chí còn thưởng riêng ba trăm tệ???

Khương Lạc Thầm bất an: "Phó đạo diễn, anh chắc rằng 300 tệ này là đạo diễn bảo anh gửi tôi tiền thù lao, không phải tiền mua mạng tôi chứ?"

Phó đạo diễn hỏi vặn lại: "Mạng cậu đáng ba trăm?"

"......................Cũng đúng."

Khương Lạc Thầm cuối cũng vẫn nhận ba trăm tệ kia. Có thể do vị đạo nhị đại kia đã nghe qua quá nhiều lần vỗ mông ngựa, ngược lại đi tán thưởng người mỏ hỗn còn gắn não sau lưng như cậu.

[*Vuốt mông ngựa: nịnh hót.]

—---------------------------

Khương Lạc Thầm vất vả một ngày trời kiếm được 1500 tệ, tất nhiên phải hào phóng một lần. Cậu mời bạn cùng phòng ra ngoài ăn một bữa, mấy món trong căn tin trường đã ăn ngán rồi, bọn họ buộc phải ăn một chầu thịt ngon dùng dầu tái đi tái lại mới được!

Tất nhiên, "bạn cùng phòng" này là chỉ cặp sinh đôi Đinh bé Đinh lớn, nhóc Mông Hách kia không tính.

Khương Lạc Thầm tẩy trang, dùng headband vuốt tóc ra sau, mang dép lê chạy lết đến phố ẩm thực phía sau trường học.

Thân là một idol bán thời gian, trước giờ bạn học Tiểu Khương đều không có gánh nặng hình tượng. Thường ngày ở trường thích nhất là đi dép xỏ ngón, mặc quần bơi và áo in logo của trường, người nào không biết còn tưởng cậu đang định đi tắm. Cơ mà hai chữ "thời thượng" này còn cần phải xem mặt, bạn học Tiểu Khương mặc quần ba mảnh mát mẻ đứng đó, mặt nhỏ chân trắng trẻo, cười lên một cái như bừng nắng hạ.

Đinh lớn Đinh bé thích nhất là cùng Khương Lạc Thầm ra ngoài ăn cơm. Chỉ cần Khương Lạc Thầm ở đó, bọn họ luôn có thể tìm được chỗ ngồi trong quán ăn đông đúc, phục vụ nhiệt tình tận tâm, đến lúc thanh toán cũng không tính tiền lẻ.

Hôm nay bọn họ ăn cá nướng.

Trong gió đêm, ba thanh niên vừa uống rượu vừa thưởng thức món cá nướng chua cay thơm ngon, kết hợp nắm xiên thịt trên tay, tự do tự tại biết bao nhiêu.

Tửu lượng của Khương Lạc Thầm rất kém, đã yếu còn thích ra gió. Mỗi lần cậu la làng đòi uống rượu, kết quả chưa uống hết nửa chai mặt đã đỏ bừng hết cả lên. Bình thường cậu đã nói lắm, rượu vào người rồi miệng càng lép bép nhanh hơn não.

Cá nướng kết hợp rượu, càng ăn càng dính. Vừa đảo mắt đã thấy mặt trên của cá bị ăn sạch rồi, Khương Lạc Thầm lấy đũa chỉa xuống: "Đổi mặt đi."

"Đợi đã!" Đinh lớn bé đồng thời lấy đũa ngăn cậu lại, "Ăn hết mặt cá không được lật mặt!"

Khương Lạc Thầm: "Hả? Vậy ăn kiểu gì?"

Đinh lớn: "Cạo hết đống trên xương cá xuống là được á."

Khương Lạc Thầm: "Phiền vỡi."

Đinh bé: "Cá lật mặt, người lật thuyền*, này không may mắn đâu!"

[*Lật thuyền: ý chỉ người dễ thất bại giữa chừng]

"Xuỳ xuỳ xuỳ." Khương Lạc Thầm bái Phật có chọn lọc mode - on, "Hai đứa tốt xấu gì cũng là sinh viên 985, loại phong kiến mê tín này cũng nói ra được hả?"

"Sao em nhớ tháng trước anh cũng có đi chùa Ung Hoà..."

"Ngưng ngay!" Khương Lạc Thầm ra tay nhanh như chớp, lấy hai xiên thịt nhét trực tiếp vào miệng hai anh em, "Anh chưa nghe qua câu 'cá lật mặt, người lật thuyền', anh chỉ mới nghe qua 'cá muối chuyển mình' thôi. Đừng có lít chi lít chít nữa, một câu thôi, hai cậu có muốn cùng anh cá muối chuyển mình không?"

[*Cá muối chuyển mình: ý chỉ những người từng sống không có niềm tin ước mơ hoặc từng sống rất khó khăn, đột nhiên trở nên ngày càng tốt hơn, như được sống lại.]

Miệng cặp song sinh còn nhồi đống xiên thịt, mấy lời ồn ào trong phút chốc không thốt lên được nữa.

Khương Lạc Thầm trông thấy hai anh em cứ lề mà lề mề, cậu không kiên nhẫn dứt khoát tự tay lật mặt cá lại.

Nếu như ngày thường, Khương Lạc Thầm nhất định có thể lật mặt cá lại. Nhưng tối hôm nay rượu vào người cậu không ít (cũng được ba phần bốn chai cơ đấy), cậu lấy đũa chọc chọc nửa ngày chọc nát luôn con cá. Chỉ thấy phần trên của cá đã xoay 180°, còn phần đuôi cá thì vẫn còn ngâm trong canh.

Vì vậy, toàn thân con cá hiện ra mặt lật mặt không, phần gãy phần nguyên, nói là nằm nguyên vẹn cũng không vẹn lắm, nói nằm xoắn lại cũng không xoắn lắm...

Xưa có con mèo của Schrodinger, nay có cá của Khương Lạc Thầm, có thể thay thế loại trạng thái đứng giữa kẻ hở không gian của vũ trụ.

Lúc ma men Khương Lạc Thầm cố gắng đánh lộn với con cá, điện thoại của cậu reng lên không đúng lúc.

Một số điện thoại không quen biết hiện lên trên màn hình, Khương Lạc Thầm ngắt hai lần, đối phương vẫn kiên trì gọi tới.

Khương Lạc Thầm kẹp điện thoại vào cổ, tiếp tục lật cá, miệng hoạt động thần tốc: "Tui không vay mượn không học Tiếng Anh không bán bảo hiểm không đăng ký ngoại khoá, còn việc gì không, không còn thì bạn cúp dùm đi."

"......" Điện thoại bên kia im lặng hai giây, giọng trầm thấp của một người đàn ông vang lên, "Cậu biết tôi là ai không?"

Khỏi phải nói, âm thanh này khá có sức hấp dẫn.

Khương Lạc Thầm lấy điện thoại xuống ngó qua số, ờ, đúng là không quen thật: "Ngài là giao hàng nhanh à? Hiện giờ tôi không ở ký túc xá, nếu được thì ngài mang xuống phòng bảo vệ dưới lầu để giúp tôi đi."

Phía bên kia điện thoại im lặng còn lâu hơn.

"Khương Lạc Thầm," Lần này, giọng nói của người đàn ông càng lạnh rét: "Tôi là Cố Vũ Triết."

Tên của anh zai này giống như một liều giải rượu mạnh, làm đại não hồ đồ của Khương Lạc Thầm tỉnh táo trong tức khắc: "!!!!"

Tay bạn học Tiểu Khương run lên, đuôi cá lật nửa ngày lần nữa rơi vào tô canh, cũng không biết nhờ cái gì mà đuôi cá bị đứt ra. Đuôi cá bị đứt ra rớt xuống mép bàn bên cạnh, nước tương trong canh cá bắn tung toé hết lên tay cậu, bỏng đến độ run rẩy cả người.

"Cố, sếp Cố?" Khương Lạc Thầm tuyệt đối không nghĩ đến người gọi điện thoại cho cậu lại là Cố Vũ Triết.

Cố địa chủ trăm công ngàn việc, vậy mà sẽ hạ cái tôi cao quý của mình đích thân gọi Hỉ nhi cậu một cuộc điện thoại sao?

Cố Vũ Triết đi thẳng vào vấn đề, không nói lời thừa thãi: "Hôm nay cậu đến đoàn phim khách mời của Lâm Vị Nhiên rồi?"

"Ờm, không tính là khách mời." Khương Lạc Thầm ăn ngay nói thật, "Tôi chỉ là khách mời đặc biệt không có tên tuổi, không xuất hiện trong dàn diễn viên, nên cũng không gọi là khách mời....Không đúng, sao ngài biết vậy?"

"Tôi tự có tình báo riêng của tôi." Phía bên kia điện thoại vang lên một tiếng, có vẻ như Cố Vũ Triết còn đang trong phòng làm việc, "Ký hợp đồng làm nghệ sĩ của công ty vậy mà cậu lại nhảy sang nhận việc công ty khác, có biết là tôi có thể trực tiếp đuổi cậu đi không?"

Khương Lạc Thầm ngơ ngác, đúng vào lúc này có một luồng gió thổi nhẹ qua, men say lâng lâng dần dần vọt lên đầu: "Công ty không cho phép nhận việc tư?"

"Công ty nào cho phép nghệ sĩ làm như vậy?"

"Nhưng hồi trước đều cho phép mà." Mặt nhỏ của Khương Lạc Thầm đỏ bừng, đầu óc cũng mê man, tủi thân nói: "Sếp Cố, ngài sẽ không nghĩ sếp cũ một tháng phát cho bọn em hai vạn là đủ sống ở thủ đô này đi."

Sếp cũ không hiểu cách kinh doanh, ngồi không rảnh rỗi ký hợp đồng với 101 nhóc không phải là một biện pháp hay, đành phải thả rong bọn họ ngoài đường cho bọn họ tự lăn lộn. Loại chuyện này không phải của công ty hiện tại của bọn họ, nên Khương Lạc Thầm có thể nói ra: Trên mạng ngẫu nhiên bắt gặp được các "Bảo vệ đẹp trai của festival âm nhạc" và "Quỷ Halloween đẹp trai trong công viên giải trí" - tất cả đều là hình ảnh những thực tập sinh flop không tìm được việc làm.

So với bảo vệ đẹp trai hội âm nhạc, lần này Khương Lạc Thầm cũng đã có thể tìm được công việc đóng diễn viên quần chúng đàng hoàng. Văn Quế còn bận bịu hơn cậu, hắn làm một lúc ba công việc, một cái là thầy dạy vũ đạo của phòng tập nhảy, một cái là dạy các bé nhỏ đánh guitar, cái cuối cùng là làm ca sĩ tại quán bar vào mỗi cuối tuần.

Nếu theo kiểu làm việc đuổi cùng gϊếŧ tận này của Cố tổng, vậy Hot Boys 101 của bọn họ sớm đã chết đói hết rồi.

".....Khương Lạc Thầm, cậu trời sinh cây ngay không sợ chết đứng à."

"Không, em đang bảo vệ quyền lợi cơ bản của người lao động để lấy được thù lao xứng đáng!" Khương Lạc Thầm mượn rượu đánh bạo. Trong lòng nghĩ, cậu đọc sách bao nhiêu năm như vậy cũng không phải tờ giấy trắng, nếu như tư bản nói gì cậu làm nấy, đời này cá mặn cậu mãi cũng không trở mình được!

Phía bên kia điện thoại lại trầm mặc lâu hơn nữa.

Khương Lạc Thầm còn tưởng rằng Cố Vũ Triết đã cúp máy rồi.

Một hồi lâu sau, Cố Vũ Triết lần nữa mở miệng: "Tôi không quan tâm công ty cũ có quy định gì. Nhưng hiện tại cậu là nghệ sĩ của tôi, tuyệt đối không cho phép việc qua mặt công ty nhận bất kỳ công việc nào. Cho dù các cậu muốn đi rửa bát, cũng phải dựa theo quy định công ty để xét duyệt hợp đồng rửa bát của các cậu."

Bạn học Tiểu Khương rầm rà rầm rì.

Cố Vũ Triết: "Lần này tôi tạm thời không truy cứu. Nhưng từ nay về sau, mặt của cậu, giọng của cậu, cơ thể của cậu, mỗi câu nói mỗi bài hát mỗi vai diễn của cậu cũng là tài sản của công ty, chỉ có thể do công ty sắp đặt."

Âm lượng rầm rì của bạn học Tiểu Khương vừa lớn thêm tí nữa.

Cố Vũ Triết thông hiểu nhất là nắm bắt lòng người, anh nghe ra được sự không cam tâm từ giọng nói lầm bầm của bạn nhỏ, dứt khoát đổi chính sách dụ dỗ: "Tôi biết, thân làm nghệ sĩ, các cậu luôn mong muốn có được sân khấu thuộc về riêng mình. Nếu tôi đã tiếp nhận Hot Boys, tất nhiên sẽ tìm cho cơ hội phù hợp nhất cho các cậu. Công việc sẽ có, các cậu cũng không cần dùng đến hai ngàn tệ một tháng nữa."

".....Ờm, cũng được á." Khương Lạc Thầm ợ một hơi rượu, gió của đêm hè len lỏi vào quán ăn thổi qua tóc cậu, thổi đến toàn thân cậu mơ màng muốn ngủ.

Người cậu rã rượi, thanh âm cũng muốn mềm theo, "Sếp Cố, vất vả ngài đêm khuya đã phải gọi tôi một cuộc điện thoại rồi, ngài ăn chưa?"

Cố Vũ Triết không ngờ tới cậu còn quan tâm mình: "......Chưa. Cậu ăn chưa?"

"Tôi đang ăn cơm cùng bạn cùng phòng đây, bọn họ gọi một bàn thịt nướng cá nướng. Bạn cùng phòng hỏi tôi muốn gọi gỏi hay dưa leo xào, kết hợp rau thịt mới khoẻ mạnh đuợc, hay tốt nhất là gọi thêm một món chính nữa, nhưng đều bị tôi từ chối rồi, ngài đoán xem tại sao đi?"

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi debut năm năm, đến bây giờ vẫn còn là nghiệp dư! Tôi vậy đã đủ nghiệp rồi, không cần phải ăn chay nữa*!" Khương Lạc Thầm say khướt đáp, "Món chính còn lại cũng không thèm— Tôi có thể ăn miếng bánh lớn* của công ty vẽ ra đấy!"

"..............................."

[*Món chay (素菜) và Nghiệp dư (素人)đều đọc là su, ở đây tác giả chơi chữ.]

[*Vẽ miếng bánh lớn (画大饼): Ám chỉ lời hứa phi thực tế, ảo ma, mang tính dụ dỗ để người khác phục vụ mình, ý em bé chỉ Cố tổng mồm điêu, nghe như đa cấp =)))))]

—----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Tiểu Khương: Đời này mãi cũng không ăn no rồi!