Sau khi kết thúc chương trình học về tu luyện cơ bản, thời gian còn lại các học sinh sẽ được tự do tu luyện hoặc lựa chọn các môn văn hóa mà mình muốn học.
Quản lý trong học viện rất rời rạc, chỉ cần không gây ra chuyện lớn là sẽ không ai quan tâm tới chút xích mích nhỏ giữa các học sinh.
Nguyễn Kiều nhíu mày né né tránh, kết quả lại dựa vào một cơ thể nóng bỏng khác.
Cậu không ngờ bản thân lại có nhiều đàn em tới vậy.
Cậu chỉ nhắn tin lên nhóm trò chuyện mang tên ngốc nghếch rằng muốn tới phòng thể dục để dạy dỗ Sở Mạc Sinh vào buổi trưa, đợi tới khi cậu đến nơi thì nơi này đã có rất nhiều người.
Đàn em được cậu sai đi dụ Sở Mạc Sinh tới còn chưa về thì đã có nhiều người thế này, lỡ Sở Mạc Sinh thấy không ổn, bỏ chạy thì sao?
Không khí mùa hè vừa nóng vừa khiến người ta bực bội.
Đồng phục thủy thủ của Nguyễn Kiều đã ướt đẫm, váy ngắn bên dưới cũng dán sát vào người.
Cậu đẩy người bên cạnh mình ra, bàn tay vô tình chạm vào cơ ngực rắn chắc, làm cậu vội vã thu tay lại.
Mím môi phủi tay.
Toàn tay cậu đều dính mồ hôi… quả nhiên các nữ sinh mắng nam sinh là đàn ông thúi đều có lý do của nó, mồ hôi của bọn họ vừa ướt vừa dính, cậu cần phải đi rửa tay.
“Tránh ra, tôi muốn tới WC, đợi Sở Mạc Sinh tới thì nhớ rõ không được thả hắn đi.”
Nam sinh cao to nuốt nước miếng: “Được, anh… anh Nguyễn.”
Nguyễn Kiều bị không khí ở đây làm khó chịu, nhưng cậu còn cần lợi dụng mấy người này làm nắm đấm cho mình bắt nạt Sở Mạc Sinh, thế nên không thể nổi giận đuổi người được.
…Về sau cậu phải hạn chế số người! Tại sao có thể một lần tới mấy chục người được chứ! Sắp đủ cả trăm luôn rồi!
Còn có rất nhiều người cậu không hề quen biết!
Nguyễn Kiều rửa mạnh tay, khiến lòng bàn tay cũng đỏ bừng lên.
Cậu đột nhiên liếc nhìn xung quanh, nhận ra không có ai ở trong WC, đây là nhà vệ sinh công cộng bên cạnh sân thể dục, mỗi gian phòng đều cách nhau khá cao, hơn nữa bên ngoài còn không có người qua lại.
Nguyễn Kiều đột nhiên nhớ tới gì đó, cẩn thận chui vào gian phòng cuối cùng.
Cậu đóng cửa, sau đó nắm mép qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng cởϊ qυầи xuống.
Đáy quần đã hoàn toàn ướt đẫm, lúc cởi còn có mấy giọt nước rơi xuống.
Nguyễn Kiều bóp chặt qυầи ɭóŧ, không ngờ còn có thể ép ra một ít nước.
Mùi vị ngọt ngào tản trong không khí, bộ phận dưới váy hoàn toàn trần trụi, bắp đùi cũng bị dính ướt.
Hệ thống đột nhiên ho nhẹ.
[Cậu có thể đổi cái khác.]
Một chiếc qυầи ɭóŧ sạch sẽ màu trắng hình tam giác xuất hiện trước mặt Nguyễn Kiều, cậu lập tức ném qυầи ɭóŧ trên tay sang một bên, nhận lấy cái mới.
[Cậu đối xử với tôi cũng thật tốt, Boss!]
Nguyễn Kiều giơ chân định mặc vào, đột nhiên nghe thấy tiếng mở nước.
Hai tay cậu run lên, qυầи ɭóŧ rơi vào thùng rác.
Mà cái trước đó cũng đã rơi xuống đất.
[Có thể, có thể cho thêm một cái không?]
[…]
Hệ thống không biết phải nói gì.
[Hiện tại cậu còn không có điểm số, cái vừa rồi là sử dụng định mức tiêu dùng dư một để có được, bây giờ không còn nữa.]
Tiểu huyệt non mềm run rẩy chảy uống một giọt nước.
Nguyễn Kiều đột nhiên muốn lùi bước.
[Cậu có thể nhanh chóng bắt nạt vai chính, sau đó nhận được điểm số, tôi sẽ đưa cậu cái mới.]
[Nếu không cả ngày hôm nay cậu chỉ có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi khắp nơi, buổi tối không có người tới đón cậu, cậu chỉ có thể đạp xe đạp về nhà.]
Chỉ cần tưởng tượng tới việc mặc váy ngắn, bên dưới không có qυầи ɭóŧ đạp xe đạp… Nguyễn Kiều cuối cùng vẫn quyết tâm đi về phía trước.
Cậu vừa bước ra ngoài, phòng bên cạnh đã mở cửa.
Người bên trong cao lớn đẹp trai, khuôn mặt lạnh lùng, còn mặc đồng phục bảo vệ.
Người nọ không nhịn được liếc nhìn món đồ dưới đất.
Đó là một chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm.
Nguyễn Kiều thậm chí không nhặt nó lên.
Bảo vệ nhíu mày, đeo bao tay, nhặt qυầи ɭóŧ lên, lúc vứt đi còn ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Hơi ngọt, có chút da^ʍ.
…