Nếu như tôi nói ra thì hay biết mấy nhưng bây giờ đã muộn rồi , muộn rồi ……Thy nhìn tôi mà cũng đau xót dùm một kẻ si tình như tôi đúng là ngốc thật mà , nhưng Thy nghĩ ra cách gì đó để giảm bớt tình hình lúc này đi …..
-ê! – thy gọi tôi cứ như cô ta không thấy gì đang diễn ra vậy – sao lại đi đập cái bình bông đẹp như vậy chứ?
-tôi thích thì tôi đập!
-haiz… chẵng hiểu nổi! đúng là đồ ngốc!
-mới nói gì đó hả?
-tôi nói là anh là đồ ngốc. – thy bước về phía tôi nhìn tôi với nét mặt rất tỉnh, tôi trợn mắt nhìn cô ta nhưng cô ta chả có gì là sợ ngược lại còn ôm bụng cười – haha…. Mắc cười quá….. trợn mắt gì mà tệ vậy … phải làm như thế này người ta mới sợ …. – cô ta lấy hai ngón tay của mình để vào hai mắt căn to nó ra nhìn cứ như là sắp bị lọt tròng vậy, đã thế những ngón tay còn lại là hất mũi lên sao đó banh miệng la lớn – caca là đồ ngốc!
-hì hì … - chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại cười
-ý …. Anh cười kìa.
-không có …. =,= … - tôi đang chối
-mới cười hồi nảy đó … sao nói là không có!
-đã nói không có là không có mà …. – tôi bỏ đi lên lầu, ai lại nghĩ lúc mình đang buồn và điên nhất thì có người lại phá mình chứ ….
-cười thì nhận cười đi … có gì đâu mà phải như vậy chứ …. – thy nhìn lên lầu như đang ám chỉ tôi vậy, sau đó những mãnh vỡ của bình bông cô ta gôm lại gọn, rồi dùng khăn lau đi những vết máu của tôi.. còn tôi thì trên phòng tự lấy bông băng , băng tay của mình lại…
Chợt nhớ ra là đúng ngày hôm nay mình phải trả lời là có làm “chồng” của cô ta hay không? Thiệt là nhức đầu, không đồng ý thì mọi chuyện sẽ tồi tệ …. Nếu đồng ý thì ……nhưng thời điểm này đâu phải là thời điểm để mình lấy vợ … Trời ơi …. Thiệt là điên lên đi mà ….
Buổi sáng ở nhà chủ tịch Ngô…
-đúng là cậu ta không đưa cô Thy về thưa chủ tịch – tên đàn em nói
-uhm…. Lát nửa tui với bà sẽ đến nhà cậu ta ….-ông ta nói với bà Mỹ
-uhm…. Nhưng làm vậy có quá là đột ngột không ông?
-tui nghĩ không có gì đột ngột đâu …. Với lại nếu cậu ta là người thật sự như vậy thì công ty chúng ta cũng đang cần người như thế thôi …
-nếu giao chức phó giám đốc cho cậu ta như thế có gọi là quá nhanh không? – bà ta suy nghĩ
-hì hì… - ông Ngô cười một cách yên tâm - tôi tin là tôi không chọn sai người
-nhưng liệu cậu ta có đồng ý với đề nghị của chúng ta đưa ra hay không? – bà ta đoán trúng ý của tôi … thật sự có ai muốn lấy con gái bà ta đâu ….
-uhm nhỉ? Sao tôi lại quên mất đi điều này ta….- ông ta chợt bình tỉnh – ah ah …. Hahah ….. – chẳng hiểu sao ông ta lại cười nhỉ?
-sao ông lại cười ….
-bà quên con gái chúng ta đang ở chung với cậu ta sao?
-thì sao chứ đâu co dính dáng gì?
-nó chưa hề quen ai cả? lại còn dám ở chung nhà với người lạ không quen biết? nếu đọc được tờ giấy tìm người như thế…. Thế nào cũng tìm cách để cậu ta trở thành chàng rể của mình thôi…..con gái chung ta tuy đôi lúc cứng đầu nhưng cũng biết sợ ….. làm vợ của một tên háo sắc hay mê tiền chứ …- =,= đúng là chỉ có cha mẹ mới hiểu được con cái ……
- uh ha….. sao tôi lại quên mất điều này nhỉ?
Thế là vợ chồng chủ tịch Ngô an tâm và chắn chắn tôi sẽ thành rể của nhà này ….. bên căn nhà của tôi … tôi thức dậy sớm qua phòng cô ta gõ cửa …
-dậy đi! Giờ này mà còn ngủ là soa? – tôi đập cửa liên tục khiến cho cô ta tỉnh giấc
-mệt ghê vậy ah! – cô ta mở cửa mới khuôn mặt vẫn còn say ke – tại sao lại phá đi giấc ngủ ngon của tôi vậy hả? lúc trước tôi ở nhà mình ngủ đến mấy giờ cũng được …. Đúng là phiền phức ….
-thế ah… nhưng đây là nhà tôi… đi xuống dưới nhà … chuẩn bị bữa ăn sáng cho tôi …. – tôi ra lệnh …
-cái gì? – cô ta trợn hai mắt nhìn tôi – tôi đi chuẩn bị bửa sáng cho anh sao? – cô ta lấy tay chỉ vào người của mình – đừng có mơ – sau đó là tiếng đóng cửa cái rầm
-mở cửa đi! – tôi lại đập cửa lần hai , cô ta leo lên giường nằm tiếp trùm mền lại nhưng làm sao có thể ngủ được khi tiếng ồn nó ồn đến như vậy chứ …..
-mệt quá! – cô ta mở cửa trong bực tức – anh có tay mà, sao không tự làm đi lại kêu tui làm hả?
-cô ở nhà tôi cả tuần nay …… thì ít nhất cũng phải làm gì đó để tỏ vẻ lịch sự chứ …. Tại sao cứ ăn rồi ngủ hoài vậy hả? đúng là heo! – tôi lắc đầu liếc mắt đưa lên trần nhà - Ấy da >”< - cô ta đạp vào chân của tôi thật mạnh sau đó bỏ đi xuống bếp làm đồ ăn sáng cho cả hai , tôi lại phải ôm chân đi xuống cầu thang không biết cô ta đạp chân tôi không biết mấy lần rồi ….. trời ơi sao tôi không có ưa cô ta nổi vậy nè…tôi đi xuống dưới lầu với tư thế cà nhắc cô ta thấy tôi mà cứ làm như không thấy tôi vậy ….tôi ở đằng sau thi nhép mỏ chửu rủa
Tôi ngồi vào bàn, cô ta ngồi đối diện với tôi….
-ăn đi , ngồi nhìn cái gì vậy? – cô ta nói vói tôi trong trạng thái tỉnh queo
-nè! Đạp vào chân người khác mà không xin lỗi vậy hả? – tôi nổi khùng
-ah… việc đó anh nên dần quen đi …
-cái gì…..ở đâu ra cái loại người như thế này rớt xuống nhà tôi vậy nè?
-hì hì… không ăn hả? vậy đưa đây tôi ăn dùm cho! – cô ta thò tay qua lấy hết dĩa thức ăn của tôi..
-ê… dĩa đó là đồ ăn của tôi mà…
-anh không ăn mà ngồi đó cằn nhẳn thui để tôi ăn hết luôn cho rồi …..
-trả đây! – tôi đưa tay giành lại dĩa thức ăn đó, sau đó liền ăn tức khắc ….cô ta cũng chả thèm quan tâm
-ăn nhanh đi rồi chở tôi về nhà ….. rồi anh cũng chuẩn bị dọn vali qua nhà tôi luôn đi …-cô ta đi một mạch lên lầu
-ọc ọc … - tôi bị sặc đó =,= -cô đứng lại cho tôi …. – vì tức mình nên tôi cũng chẳng muốn ăn nửa ….rồi tiếng chuông cửa nhà tôi vang lên – bing bong … bing bong… - tôi bước ra ngoài thì không biết người đàn ông và người đàn bà kia là ai….
-dạ xin lỗi ông kiếm ai ah? –tôi nói một cách lễ phép
-tôi kiếm đứa con gái của tôi , hình nó đây, nó tên là Thùy Thy….- tôi giật mình khi thấy cha mẹ cô ta đến ….
-dạ con mời hai bác vào nhà – đi theo sau hai người đó là một tên vệ sĩ hộ tống tôi nhìn hắn có một chút sợ vì hắn bự to gấp đôi tôi …..- để con kêu Thy xuống ạ - tôi nhanh chân chạy lên lầu gọi cô ta xuống- nè! Cha mẹ cô đến đón cô về nhà kìa … - tôi đứng ngoài cửa nói vọng vào,
-sao? – cô ta nghe thấy liền mở cửa với khuôn mặt đầy ngạc nhiên
-sao trăng gì? Họ đang ở dưới lầu đó … - mặt tôi vui mừng khi khỏi phải đưa cô ta về nhà nhìn trông rất là đáng ghét – tôi không cần đưa cô về thì phải? họ sẽ đưa cô về …. Hoho… -tôi cười sung sướиɠ
-anh đừng có tưởng là chạy thoát được ….. đừng có mơ …
-cô cô …. – tôi và cô ta kênh mặt với nhau , cô ta trước khi đi phải dùng chân đá tôi một cái cô ta mới chịu được . cô ta đi xuống nhà với khuôn mặt đầy vui mừng, cứ như một đứa trẻ mới bị lạc rồi tìm gặp lại ba mẹ của mình vậy?
-con nhớ cha và mẹ quá …. – cô ta xà vào ôm lấy hai người mừng rỡ
-cha cứ tưởng con ở trong bụi nào chứ? Ai ngờ cũng biết chọn chỗ ở quá ha -ông ta vừa nói vừa nhìn căn nhà sau đó đưa ánh mắt sang tôi.
-cô tên là caca hả? – bà ta gọi tên tôi