Tháo Hán Và Thiên Kim Của Hắn

Chương 4: Giúp cô giảm ngứa

Tuy nhiên, thêm một lần lại một lần nữa, Tống Diên Diên vẫn chưa thỏa mãn, ban đầu còn cảm thấy trên người anh mát mẻ, càng dựa vào thì cảm thấy chỗ đó càng nóng hơn.

“Nóng quá…nóng quá…Sao bây giờ? Giải nhiệt cho tôi đi.” Cả người cô ấy vừa như bị lửa đốt, vừa như có hàng ngàn con kiến cắn vào máu thịt.

Đặc biệt là nơi miệng nhỏ ở giữa hai chân, lúng túng muốn mở ra, ngứa không chịu được, dường như có dòng nước nhỏ chảy ra, cô áp sát vào ngực anh, hai chân kẹp chặt trước sau cọ xát vào anh, trong miệng không ngừng rêи ɾỉ.

“Hừm…Rất ngứa…Nóng quá…”

Giọng nói mềm mại của cô rơi vào tai Tần Phong, thúc đẩy thú tính của anh, trên trán anh nổi gân xanh, đôi mắt hiện lên màu đỏ tươi, dùng mắt thường có thể thấy được vật lớn giữa chân nhô lên rõ ràng.

Tống Diên Diên đưa tay vuốt từ eo xuống phía dưới, quét qua bờ mông rắn chắc của anh, chậm rãi di chuyển trên bụng, mười ngón tay nhỏ bé không dính xuân thủy, vừa nhỏ lại vừa trắng, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ làm cho hắn cực kỳ dễ chịu.

“Hửm…Đây là cái gì?” Tống Diên Diên khó hiểu cúi đầu nhìn, trên người anh từ lúc nào lại xuất hiện một cây gậy lớn như vậy ?

Cuối cùng Tần Phong không chịu nổi sự trêu chọc của cô, đưa tay bắt lấy đôi tay đang làm càng trên người mình, đôi mắt thông báo, lạnh lùng nói: “Đây là cô tự chuốc lấy”

“A!” Giữa lúc cô kêu lên, Tần Phong ôm nàng đứng dậy, đi nhanh về phòng.

Anh dùng một chân đá văng cửa phòng, ôm Tống Diên Diên mềm mại đáng yêu đến bên giường, chiếc giường nhỏ hẹp này là nơi anh ngủ buổi tối, chỉ có một lớp chăn hơi mỏng, anh xoay người, đặt người đẹp trong ngực lên giường.

Anh vừa muốn đứng dậy, Tống Diên Diên ở phía dưới nắm lấy cánh tay anh không chịu buông “Anh đừng đi…đừng….”

“Đừng lo, nhìn cô thành thật như vậy, hôm nay không làm cô hài lòng, tôi sẽ không đi.” Tần Phong đưa tay, ngón trỏ lướt qua đầu mũi cô, cô gái nhỏ này lại thua bởi tay anh.

Nhưng đây là một bông hoa mềm mại nhỏ bé, anh phân vân không biết có nên hái hay không.

Cả người Tống Diên Diên nóng bừng, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt mê mang đầy vẻ quyến rũ, khi nhìn về phía Tần Phong, cô vô thức lè lưỡi liếʍ đôi môi khô khốc, dáng vẻ không được tốt.

Hai tay Tần Phong đặt bên hông cô, mắt sáng như đuốc, khàn giọng hỏi cô: “Cô muốn như vậy sao?”

“Tôi nóng quá, cả người đều ngứa….anh giúp tôi giảm ngứa được không?” Tống Diên Diên dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, trên khuôn mặt trong sáng lại hiện lên nét mặt không thể chịu nổi.

Tần Phong cười khổ một tiếng, cô bây giờ, là do thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát tác, cái gì cũng không biết, đầu óc cũng không nghĩ được gì, chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ, tìm người nào đó làm cùng cô.

“Xin anh….” Tống Diên Diên thật sự không chịu nổi, cả người như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé.

“Được, tôi sẽ nhanh chóng giảm ngứa cho cô.” Tần Phong khàn giọng nói, xốc váy của cô lên, bàn tay thô ráp chạy dọc theo từ cẳng chân đến đùi cô, vuốt ve trên bắp đùi trơn bóng, lòng bàn tay to đầy vết chai vuốt qua hai cái, làm cho miệng cô phát ra âm thanh tuyệt vời.

“A…Hơi đau…”

Tần Phong không hoảng hốt, ngón tay rất nhanh mò tìm đến vùng tam giác giữa hai chân, cách một lớp đồ lót mỏng manh, anh chơi đùa với cái miệng nhỏ ẩm ướt.

“A….ha….” Thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu làm miệng nhỏ cô ướŧ áŧ, ngón tay ấn vào trong miệng nhỏ, chất nhầy dính vào đồ lót, lạnh một chút.

Tần Phong xấu xa lấy tay đùa nghịch, đến khi cô chịu không nổi mà uốn éo người, lúc này anh mới từ từ kéo qυầи ɭóŧ của cô ra, đầu ngón tay đưa đến miệng nhỏ của cô.