Mọi người chơi một ngày, đến tối thì đến nhà họ hàng của người hầu Trần Thế Hào, bàn luận ngày mai đi đâu chơi.
Trước kia Trần Thế Hào đã từng cùng người hầu đến đây chơi, nên nhớ mang máng phía dưới thôn có một cái hồ, chỉ là cách nơi này có chút xa, phong cảnh vô cùng đẹp, bọn họ có thể dã ngoại, sau đó vẽ cảnh hồ nước, đưa tranh đến trường học cho các bạn học khác xem.
Mọi người đều cảm thấy ý kiến này không tồi, nhưng Tống Diên Diên thì cảm thấy mệt mỏi quá, không thú vị, cô muốn về nhà, không muốn chơi ở nông thôn chút nào.
Sáng sớm hôm sau, mọi người kéo Tống Diên Diên không muốn đi, xuất phát về phía hồ nước.
Tống Diên Diên đi đến nửa đường liền mệt không chịu được, huống chi cô cơm sáng ăn khi nãy có chút mặn, cháo mặn với dưa chua mặn, khiến cô khát nước vô cùng, nhưng không ai trong nhóm nhớ mang theo nước, còn đề nghị uống nước trong hồ.
Tống Diên Diên nhìn khu nhà cách đó, "Tới vào nhà người ta xin miếng nước, ta thật sự khát quá, mọi người đi trước đi, đợi chút nữa tới tìm mọi người."
Trần Thế Hào có chút lo lắng: “Cái hồ kia ở phía dưới rất xa, lỡ cậu tìm không thấy chúng ta thì làm sao?”
“Vậy tới quay về, tới không đi tìm mọi người, không cần lo lắm, tớ không lạc đâu, tới biết đường.
Chỉ có một cái thôn, đi vòng vòng thế nào cũng có thể quay về, cô không hề lo lắng.
Vài người cũng cảm thấy khả năng lạc không lớn, cái thôn này chỉ có mấy con đường.
Mọi người tiếp tục đi đến hồ, Tống Diên Diên quay đầu đi tìm nước uống, bản thân cô không hề nghĩ đến, cứ như vậy mà lại kiếm được lý do không cần đi, cô muốn trở về giường nằm nghỉ ngơi.
Nhưng mà hiện tại cô rất khát, từ đây về nhà còn rất lâu, cô phải tìm gia đình nào đó xin miếng nước uống.
Tống Diên Diên đi đến trước căn nhà kia, thấy cánh của gỗ mục nát, thầm nghĩ căn nhà cũ như vậy chắc là người lớn tuổi sống nhỉ?
Cửa gỗ có chút cũ, cho dù là đóng lại, ở giữa vẫn còn khe hở, Tống Diên Diên nhìn vào khe, không thấy ai cả.
Cô thử gọi một tiếng: “Xin hỏi, có người không?”
Cũng không có người trả lời, cô giơ tay gõ cửa một cái, cánh cửa không chắc chắn phát ra tiếng "kẽo kẹt" sau đó mở ra một nửa.
Cô thăm dò đi vào, sau đó lại gọi một tiếng, vẫn không ai trả lời.
Người lớn tuổi, lỗ tai đều không được tốt, nói không chừng là không nghe thấy.
“Tôi, tôi muốn uống ly nước.” Tống Diên Diên đánh bạo bước vào sân. Mới phát hiện trong sân không ai, cửa nhà chính thì đóng lại.
Người ở nông thôn bởi vì đều quen biết, nên đều chỉ đóng cửa không khoá, nhưng Tống Diên Diên không biết, cô còn tưởng rằng người ta ở trong không nghe thấy.
Cô tiến lên đi gõ cửa, gọi vài tiếng, mới xác định trong nhà không ai.
Không có ai, chi bằng cô chịu khát đi về rồi uống nước sau vây.
Tống Diên Diên quay đầu lại, thì nhìn một góc trong sân có cái lu nước, bên trong có nước, còn có gáo múc nước.
Cô vô cùng khát, vừa mới kêu vài tiếng, bây giờ bắt đầu đau và khát.
Cô kiếm trên người, lấy ra năm đồng tiền, đẻ trên sân coi như là tiền mua nước.
Tống Diên Diên múc một gáo nước, bưng lên uống một ngụm, bưng lên tới uống một ngụm, nước giếng không ngọt, mà có vị chát rất nồng, hương vị vô cùng giống nước mấy ngày qua cô uống, hai ngày này trong nước cô đều phải bỏ chút đường.
Cứ tưởng nơi này không có đường, thì phát hiện một chai thuỷ tinh trên cối xay, cái chai không lớn, bên trong hình như là đường trắng.
Tống Diên Diên không nghĩ nhiều, mở ra nắp bình đổ một ít vào gáo múc nước, lại uống một ngụm, hình như có ngọt một chút.