Tận thế đã bùng phát gần hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên Khanh Nghiêm thấy nhiều zombie biến dị tụ tập lại cùng nhau như vậy.
Theo thông tin đã biết, có lẽ thứ có thể khiến zombie ở thành phố này biến dị chính là cây kỳ lạ màu sắc này, một thứ mà zombie đều háo hức lao đến.
Nhưng thành phố Zombie thường chỉ sản sinh ra một con zombie biến dị, và khi con zombie biến dị xuất hiện, những con zombie khác sẽ tản ra.
Hiện tại, zombie không chỉ không tản đi mà còn tụ tập rất đông, chỉ có hai khả năng.
Hoặc là thành phố Zombie này có gì đó đặc biệt, có thể sinh ra nhiều zombie biến dị hơn.
Hoặc là zombie vẫn chưa có được thứ chúng muốn, con zombie biến dị hiện tại chưa phải là hoàn thiện.
Khanh Nghiêm càng thiên về khả năng sau hơn.
Khanh Nghiêm nghiêng đầu, kéo thấp cổ áo lộ ra yết hầu đang lên xuống.
Cổ hắn khẽ chuyển động. Ngay lúc một con zombie biến dị bay qua cửa sổ, hắn mở cửa sổ, giơ súng lên và bắn trúng một quả trái cây trong suốt.
Trước khi bắn, Khanh Nghiêm cảm thấy mình như một chiếc thuyền lẻ loi giữa biển zombie trong thành phố này, không có sự giúp đỡ, một phát súng này càng làm kích động sự tức giận của lũ zombie.
Chỉ thấy những con zombie biến dị nhìn thấy quả bị nổ tung thì đều ngơ ngác một lúc, khi nhận ra thứ quả quý giá của chúng bị phá hủy, đôi mắt chúng đỏ như máu, ngay lập tức phát hiện ra vị trí của Khanh Nghiêm.
Chúng gào thét giận dữ đến cực điểm, khiến cửa kính cũng rung lên, nứt ra.
"Thú vị đấy."
Khanh Nghiêm hài lòng nhìn dáng vẻ giận dữ của lũ zombie, thu súng lại rồi nhanh chóng rút lui.
Cùng lúc đó, vị trí hắn vừa đứng đã bị một con zombie biến dị đập nát.
Không chỉ một con, tất cả các con zombie biến dị đều tức giận lao về phía hắn, nhưng Khanh Nghiêm lại tỏ ra như là không sợ hãi chút nào, lau vết thương trên mặt do kính vỡ bay qua, chạy thẳng về phía trong tòa nhà.
Những Người tiến hóa có tốc độ di chuyển rất nhanh, những con zombie biến dị lại vì thể hình quá lớn nên không thể vào trong tòa nhà, nên tạm thời chúng không thể đuổi kịp Khanh Nghiêm.
Nhưng những con zombie bình thường thì có thể.
Mặt đất rung chuyển, tòa nhà lắc lư, tiếng gào thét từ cầu thang vang vọng trong hành lang, giống như đang ở ngay gần bên cạnh.
Nhưng Khanh Nghiêm không hề quay đầu lại, hắn chỉ tập trung, một mực chạy về phía mục tiêu của mình.
Lợi dụng tiếng súng để che khuất vị trí của mình trong hành lang. Khi lũ zombie chưa kịp phản ứng, hắn đã từ tầng mười mấy của tòa nhà cao nhảy xuống tầng ba.
Hắn mở cửa sổ, nhảy ra ngoài. Mà ở trước mặt hắn, ngoài lũ zombie hôi thối thì còn có một quả trái cây trong suốt gần trong gang tấc.
Tất cả những con zombie biến dị đều vì giận dữ mà đuổi theo hắn, nhưng lại vô tình cho hắn cơ hội lấy trái cây.
Khi trái cây vào tay, cảm giác khi chạm vào quả lại không giống như hắn tưởng tượng, nó ướt nhầy, giống như thịt vừa được cắt ra từ cơ thể động vật.
Ngay khi hắn cầm được trái cây, mắt hắn chợt nhận ra giữa thân cây xanh lam, có một vật gì đó hình dạng giống vỏ trứng.
Đó là một lớp vỏ cứng mờ đυ.c, có thể mơ hồ nhìn thấy dưới lớp vỏ đó có hàng nghìn vết nứt nhỏ, và có vẻ như đang lan rộng lên trên.
Dù Khanh Nghiêm không biết đó là gì, nhưng ngay khi hắn nhìn thấy "vỏ trứng" đó, hắn nghe thấy một âm thanh giống như nhịp đập của trái tim, đến nỗi ngay cả ý thức của hắn cũng bị hút vào.
Ngay trong khoảnh khắc Khanh Nghiêm mất tập trung, vài con zombie biến dị đồng loạt lao xuống, đôi cánh sắc bén như lưỡi dao để lại những vết cắt sâu trên vai hắn.
Cơn đau khiến Khanh Nghiêm tỉnh táo lại ngay lập tức, hắn ném một quả lựu đạn chưa kích nổ về phía thân cây.
Những con zombie biến dị giật mình, lao vào quả lựu đạn, thậm chí dùng chính cơ thể mình để đè lên, không để vụ nổ ảnh hưởng đến thân cây.
Lựu đạn không phát nổ, nhưng Khanh Nghiêm đã nhảy vào tòa nhà gần đó và biến mất khỏi tầm mắt chúng.
Đến khi Khanh Nghiêm xuất hiện trở lại, trời đã khuya.
Hắn lợi dụng lựu đạn phát sáng để thu hút sự chú ý của lũ zombie, sau đó nhanh chóng chui vào lối đi ngầm dẫn đến siêu thị.
Vừa tiếp đất, hắn gần như không đứng vững, khụy xuống một cách nặng nề.
Hiện tại, trông hắn vô cùng thảm hại. Người hắn đầy máu, các loại vũ khí mang theo gần như đã dùng hết.
Dựa vào bức tường lạnh lẽo, Khanh Nghiêm cúi xuống nhìn trái cây mà hắn đã mang về, lòng không chắc liệu Vệ Mộ có ăn hay không.
Chỉ cần nhìn thái độ của những con zombie biến dị cũng biết, thứ quan trọng nhất ở đó là cái thân cây bao bọc vỏ trứng kia, còn những quả này dù quý giá nhưng có lẽ chỉ là một loại chất bổ sung.
Nếu Vệ Mộ ăn vào, không biết liệu em ấy có biến thành hình dạng kỳ quái nào không.
Nghĩ vậy, Khanh Nghiêm bật cười, gắng gượng đứng dậy và đi tiếp trong bóng tối.
Hắn để quyền quyết định ăn hay không cho Vệ Mộ. Nếu Vệ Mộ thực sự biến thành quái vật thì hắn cũng không để tâm.