Trong mắt Vệ Mộ, tất cả những gì nó nhìn thấy đều là một màu xám xịt, chỉ có những sinh vật chuyển động mới mang lại một chút màu sắc đơn điệu.
Từ khe cửa sổ, nó thấy có màu sắc vụt qua, theo phản xạ, nó lao về hướng có màu sắc xuất hiện.
Cùng lúc đó, tiếng gào của các zombie khác vang lên bên tai.
Là đồng bọn!
Đám zombie đi theo nhóm là bản năng hành động của chúng, Vệ Mộ cũng không phải ngoại lệ.
Nó phấn khích bám vào kệ hàng bên cạnh, đứng dậy loạng choạng định đi tìm đồng bọn của mình.
Nhưng chưa đi được hai bước, đã bị Khanh Nghiêm nhanh chóng ôm lấy từ sau lưng.
"Muốn đi đâu?"
Khanh Nghiêm cúi đầu, thấy Vệ Mộ há miệng định cắn mình thì cũng không để ý, hắn cưỡng ép đẩy Vệ Mộ lại vào trong rương.
Ngay trước mặt Vệ Mộ có một chiếc giá sắt bị ngã, nếu hắn chậm một chút, những thanh kim loại trên giá sắt có thể xuyên qua đầu Vệ Mộ ngay tức khắc.
Vệ Mộ vẫn chưa biết mình vừa tránh được một tai nạn, nó tiếp tục bám vào thành rương, tức giận nhìn Khanh Nghiêm, phát ra âm thanh cảnh báo giống như thú hoang từ cổ họng.
Một khi Khanh Nghiêm buông lỏng, nó lập tức lao ra ngoài, vừa lăn vừa bò ra ngoài.
Khanh Nghiêm không còn cách nào, lại một lần nữa kéo Vệ Mộ trở lại, ấn mạnh vai nó, dịu dàng dỗ dành: "Cố gắng ngoan một chút, ở đây có rất nhiều vật sắc nhọn tôi chưa xử lý xong, đợi tôi xử lý xong rồi chơi tiếp được không?"
"Grào!"
Vệ Mộ đâu có để ý đến lời nói của Khanh Nghiêm, nó chỉ thấy tên này cản đường tìm đồng bọn thật phiền phức, nhưng lại không thể ăn thịt hắn, trong lúc giãy giụa, nó giơ chân lên, đá một phát vào mặt Khanh Nghiêm.
Sau khi đá xong, thấy Khanh Nghiêm rên lên một tiếng vì đau, nó phát hiện có tác dụng, liền hào hứng giơ chân lên lần nữa.
Kết quả ngay sau đó, Khanh Nghiêm đã lại đóng nắp rương lại.
Hắn đóng kín hộp cẩn thận, xoa xoa mặt mình, ngây người nhìn chằm chằm vào cái rương một lúc lâu, rồi đột nhiên cười lớn, không hề có chút tức giận nào.
"Đá mạnh thật đấy."
Trong ký ức, Vệ Mộ chưa bao giờ động tay với ai, cậu luôn rất dịu dàng và hiền hòa, như một công tử quý phái từ thời cổ đại, tựa gió mát trăng thanh, như ngọc đẹp vô song.
Bất cứ ai từng tiếp xúc với Vệ Mộ đều không thể không khen ngợi cậu.
Tiếc thay, giờ đây Vệ Mộ hoàn toàn biến thành một con zombie, một con thú hoang không còn lý trí.
"Không sao, tôi không để ý, chỉ cần em là A Mộ là đủ rồi."
Ánh mắt Khanh Nghiêm đầy si mê, nhẹ nhàng vỗ về cái rương, nhưng khi ánh mắt hắn liếc thấy bóng dáng zombie lướt qua ngoài cửa, khuôn mặt hắn ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Những con zombie này luôn thu hút sự chú ý của Vệ Mộ.
Tốt nhất là phải gϊếŧ sạch bọn chúng.
Sau khi cảm xúc đã dịu lại, Khanh Nghiêm quay người, bắt đầu xử lý tất cả những vật có thể gây nguy hiểm cho Vệ Mộ trong siêu thị.
Khi hắn đi đến phía sau kệ hàng của siêu thị, hắn nhận thấy có một cánh cửa gỗ khóa ở phía sau, nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy một cái gì đó đang di chuyển phía sau cánh cửa.
Khanh Nghiêm đoán tình hình đằng sau cánh cửa, hắn cẩn thận giấu cái rương có Vệ Mộ trong đó, rồi lấy dao găm mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, một luồng không khí hôi thối của sự thối rữa ùa ra, Khanh Nghiêm nín thở, mắt nhanh chóng thích nghi với bóng tối.
Số lượng zombie ở đây cực kỳ nhiều.
Một vài con đang đi lang thang đã chú ý đến Khanh Nghiêm, chúng dừng lại một chút rồi lập tức hưng phấn lao về phía hắn.
Chỉ tiếc là chưa kịp chạm vào Khanh Nghiêm thì đầu của chúng đã bị cắt bay.
Khanh Nghiêm nhẹ nhàng vẩy dao găm, vết thịt bám trên lưỡi dao, hắn xoay cổ tay, hoàn toàn không coi mấy con zombie này vào đâu.
Hắn đứng yên ở cửa, bình tĩnh đợi những zombie này tự lao vào tìm cái chết.
Khi không còn zombie nào xuất hiện, Khanh Nghiêm mới tiến vào bên trong hành lang sau cánh cửa.
Với thị giác được tăng cường của một Người tiến hóa, hắn nhận thấy đây có vẻ là một kho chứa.
Điều khiến hắn bất ngờ là hầu hết mọi thứ trong kho đều chưa bị động đến, mặc dù có một lớp bụi dày, nhưng một số thực phẩm vẫn chưa hết hạn sử dụng.
Hắn thậm chí còn tìm thấy một số đồ dùng sinh hoạt mới tinh.
Có vẻ như kể từ khi tận thế xảy ra, không ai đến đây nữa.
Tuy nhiên, cánh cửa gỗ dẫn vào kho bị khóa, zombie không thể nào vào kho từ siêu thị.
Nếu những zombie này đã ở đây từ những ngày đầu của tận thế thì hẳn chúng đã hóa thành tro bụi vì không ăn uống trong thời gian dài.
Nghĩ vậy, Khanh Nghiêm bắt đầu nghi ngờ rằng có thể ở đây có một lối đi khác.
Trong bóng tối không có lấy một chút ánh sáng, Khanh Nghiêm nheo mắt lại, xác nhận lần nữa là không có cửa nào khác ở xung quanh kho.
Khi lại nghe thấy tiếng gầm gừ của zombie, hắn đi theo hướng âm thanh đến bức tường một bên của kho, phát hiện dưới đất có một cái cầu thang dẫn xuống...
Cảnh giác giơ dao găm lên, Khanh Nghiêm từng bước cẩn thận đi xuống, nhưng điều đầu tiên hắn nhìn thấy lại không phải là zombie.
Mà là một đôi vợ chồng treo cổ tự sát.
Phần dưới cơ thể của đôi vợ chồng đã bị zombie ăn sạch, phần trên cơ thể treo lủng lẳng đã trở thành những xác khô héo.
Phía sau thi thể, vài con zombie đang ngẩng đầu, nước miếng nhỏ giọt, khi ngửi thấy mùi của Khanh Nghiêm, chúng lập tức lao tới.
Khanh Nghiêm vòng qua thi thể của đôi vợ chồng, xử lý hai con zombie gần nhất, ngẩng đầu lên, phát hiện đây lại là một hành lang dài.
Cả hành lang đầy ắp zombie, không thể đếm xuể.
Ở cuối hành lang, một tia sáng yếu ớt chiếu xuống, có vẻ như tất cả các zombie đều vào từ đó.
Khanh Nghiêm không muốn nơi mình và Vệ Mộ tạm trú lại có nguy cơ như vậy, hắn nhanh chóng ra tay, đằng đằng sát khí gϊếŧ sạch mọi zombie trong hành lang.
Cảm giác như đã trở nên chết lặng, hắn đập vỡ đầu con zombie cuối cùng, rồi cuối cùng cũng đến được cuối hành lang, người hắn đã phủ đầy xá© ŧᏂịŧ thối rữa của những con zombie.
Hắn tiếp tục leo lên cầu thang ở cuối hành lang, phát hiện lối ra này lại nối với một nơi nào đó trong thành phố Zombie.
Tiếng bước chân của hàng loạt zombie vang lên, khi những con zombie trong thành phố sắp phát hiện ra hắn, Khanh Nghiêm lập tức đóng cánh cửa trên đầu, quay người trở lại xử lý đống thi thể của các con zombie.
Chờ đám zombie ngoài cửa siêu thị rời đi, Khanh Nghiêm vứt hết thi thể của chúng vào trong một con mương không xa trạm xăng, chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng dừng lại trước thi thể của đôi vợ chồng treo cổ.
Hắn đoán, chính cơ thể của họ đã thu hút đám zombie đến đây.
Trong ánh mắt hắn không có chút thương cảm nào, hắn đưa tay trực tiếp kéo thi thể của đôi vợ chồng khỏi sợi dây thừng.
Ngay khi họ rơi xuống đất, hắn chú ý thấy mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn kim cương trên cổ.
... Có lẽ đôi vợ chồng này trước khi chết rất yêu thương nhau.
Khanh Nghiêm mím môi, động tác tay nhẹ nhàng hơn một chút, tách thi thể của đôi vợ chồng khỏi thi thể các zombie.
Xử lý xong thi thể zombie, hắn đặt đôi vợ chồng nằm xuống nơi cách cửa không xa.
Hắn cúi xuống nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn lên ngực của họ, lấy một chiếc bật lửa, rồi châm lửa để tiễn họ.
"Thật tốt."
Hắn chăm chú nhìn vào ngọn lửa đang cháy, rồi ngước đầu nhìn lên, ngẩn ngơ thì thầm:
"Có thể công khai ở bên nhau."