Những người bị nhốt trong l*иg hầu như không mặc gì, họ bị ép ngồi trên đất, run rẩy ôm chặt lấy nhau, ánh mắt đầy tuyệt vọng và mờ mịt, khuôn mặt bẩn thỉu còn in vết nước mắt chưa khô.
Cảnh tượng này đối lập hoàn toàn với những người trong khu đang ngồi tán gẫu vui vẻ.
Bên cạnh những chiếc l*иg còn có một đống lửa lớn đang cháy, trên đó đang quay thịt người, da cháy đen, bóng loáng dầu mỡ.
“Thịt đã nướng xong rồi!”
Mấy thiếu niên vừa nãy còn quây quần bên Lâm Tử Nghiệp reo lên một tiếng, sau đó vội vã chạy tới lò lửa, lấy thịt trên vỉ nướng rồi ăn.
Một đứa trẻ trong l*иg nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi, nó vội vàng bám lấy lưới thép, lòng bàn tay bị thép đâm thủng cũng không để ý, gào lên: “Đừng ăn mẹ của em mà!”
Nhưng chưa khóc được mấy tiếng, một người cầm que lửa hơ vào người nó, khiến nó lập tức co rúm lại, đau đớn đến mức co giật.
Người cầm que lửa không quan tâm đến sinh mạng đứa trẻ, chỉ cau mày nói: “Ồn ào quá, im lặng đi.”
Lâm Tử Nghiệp chú ý thấy Khanh Nghiêm vẫn đang nhìn chằm chằm về phía những chiếc l*иg, gã nhướn mày, đi đến gần Khanh Nghiêm và nhẹ giọng nói: “Anh đang thương xót những con súc sinh kia à?”
Khanh Nghiêm thu lại ánh mắt, không trả lời, dường như không mấy quan tâm.
Thấy vậy, Lâm Tử Nghiệp càng thêm hứng thú, nói với giọng đầy phấn khích: “Thật ra ai cũng biết, ăn nhiều thịt người sẽ bị nhiễm bệnh, nhưng khi không có thức ăn, thịt này là ngon nhất... Nếu anh không muốn biến thành thức ăn thì phải mạnh hơn chúng tôi. Đây chính là thế giới này!”
Khi câu nói vừa dứt, đột nhiên xung quanh Khanh Nghiêm xuất hiện hơn mười người, có người đứng ở nơi sáng sủa, có người trốn sau thân cây, tất cả đều chĩa súng vào đầu Khanh Nghiêm.
Họ không phải lần đầu săn lùng con người. Từ khi Lâm Tử Nghiệp trở về, họ đã theo hiệu lệnh của Sở Ngọc và chuẩn bị sẵn sàng.
Trong vòng vây dày đặc như vậy, ngay cả khi là Người tiến hóa cũng không có cơ hội chạy trốn.
Hơn nữa, trên người Khanh Nghiêm chẳng có vũ khí gì.
Lâm Tử Nghiệp lập tức thay đổi thái độ khi nãy, cười lớn, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú biến dạng, lộ ra bản tính hoang dã, thú tính của hắn: “Khanh Nghiêm, tôi cho anh hai lựa chọn, một là gia nhập chúng tôi, hai là chết ở đây.”
Dừng một lúc, như thể nghĩ đến điều gì thú vị, Lâm Tử Nghiệp vỗ tay hào hứng nói: “À đúng rồi, nếu anh muốn gia nhập chúng tôi thì phải tự tay chém chết con zombie mà anh nuôi, sao, có phải rất nhân tính không?”
Khanh Nghiêm dường như từ bỏ việc kháng cự, hắn buông tay xuống, trầm tư một lúc rồi thở dài nói: “Vậy là, anh không có cách nào giúp zombie hồi phục lý trí.”
“Đương nhiên là không có, những gì tôi nói đều là giả hết!” Lâm Tử Nghiệp cười đến mức bụng đau, không ngờ rằng đã đến mức này rồi mà Khanh Nghiêm vẫn còn ngây thơ như vậy, thật là đáng tiếc cho tư chất của một Người tiến hóa.
Khi gã ta cười, những người xung quanh cũng cười theo, ánh mắt nhìn Khanh Nghiêm như thể đang xem một trò cười.
“Nói thật nhé.” Lâm Tử Nghiệp cười đủ rồi mới thẳng người lên, nói: “Tôi đã gặp quá nhiều kẻ ngây thơ như anh rồi. Họ giống anh, không nỡ gϊếŧ đi những người thân đã biến thành zombie như cha mẹ, người yêu, anh em, hay con cái, thậm chí còn hy vọng một ngày nào đó chúng có thể trở lại làm người. Thế chẳng phải là bị bệnh sao!”
“Zombie làm sao có thể biến thành người được, chúng chỉ là một đám quái vật không có lý trí, chỉ biết ăn thịt người thôi!”
Sở Ngọc vốn đã không vui, nghe thấy vậy cũng cười một tiếng, chĩa họng súng vào thái dương Khanh Nghiêm, nhổ một ngụm đờm rồi nói: “Thật là ghê tởm, lại còn nuôi zombie.”
Không ai công nhận Khanh Nghiêm, họ chỉ thấy hành động nuôi zombie của hắn vừa ghê tởm lại vừa ngu ngốc.