Sau buổi tổng vệ sinh giữa Nguyễn Miêu và Phương Tri bất giác tạo thành mối quan hệ hữu nghị, có lẽ bởi vì ở trong trường hai người đều bị xa lánh, sở thích cũng khá hợp ý coi như có duyên với nhau, hai người rất nhanh đã trở thành bạn thân, hơn nữa Phương Tri còn chủ động đề nghị giúp cậu học bổ túc, tuy Nguyễn Miêu rất vui nhưng cậu cũng hiểu đối với Phương Tri mà nói thì thời gian vô cùng quý giá, cho nên cậu không dám tùy tiện chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của đối phương, thay vào đó cậu sẽ mượn vở để chép bài.
Có vở của học sinh giỏi xếp thứ ba toàn trường nên cả ngày hôm nay tâm trạng Nguyễn Miêu cực kì tốt trái ngược hoàn toàn với người nào đó.
Ánh mắt Tịch Ấu sâu thẳm nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu, hiển nhiên cậu ta đang tỏ vẻ bất mãn với hành vi có mới nới cũ của cậu, chỉ là Nguyễn Miêu lại không nhìn Tịch Ấu mà cậu vội vàng giơ điện thoại chụp lại những bài giải mình không xác định được đáp án đúng hay sai, căn bản không rảnh quan tâm đến Tịch Ấu.
“Nguyễn Miêu, có người tới tìm ông kìa.” Tang Vi khẽ gõ lên trang vở, cô vừa nở nụ cười bí hiểm vừa nói: “Cô ấy đang chờ ông dưới lầu á.”
“Tìm tớ?” Nguyễn Miêu nghi hoặc hỏi lại.
Sau khi chụp xong nốt bài giải cuối cùng, trước tiên Nguyễn Miêu cầm vở đi trả cho Phương Tri, sau đó cậu mới nương theo hướng Tang Vi chỉ đi xuống lầu tìm người, trong suốt chặng đường Nguyễn Miêu nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra người nào sẽ tới tìm cậu vào buổi tối, không lẽ lại là đối tượng nào đó bị nguyên chủ trêu ghẹo?
Cậu từ tầng 3 xuống tới nơi, quả nhiên ngay cửa cầu thang có một người đang đứng đợi, mặc dù Nguyễn Miêu không thấy rõ là ai nhưng từ vóc dáng mà đoán thì có vẻ người nọ là phụ nữ.
“Chào cô, cho cháu hỏi cô là ai vậy ạ?” Nguyễn Miêu bước tới gần lễ phép hỏi, cho dù cậu đang ở trong trường học nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Người phụ nữ kia xoay người lại, khuôn mặt vừa lúc bại lộ dưới ánh đèn đường, đó là một khuôn mặt cực kì xinh đẹp, tuy dáng dấp đã không còn trẻ trung nhưng đường nét vẫn ẩn hiện chưa phai tàn, nhan sẵc của bà thời trẻ chắc hẳn đã khiến không ít người suýt xoa kinh ngạc.
Thấy Nguyễn Miêu xuống tới nơi, bà vui mừng bước đến phía trước hai bước, nhẹ giọng từ tốn nói: “Miêu Miêu, cuối cùng mẹ cũng gặp được con rồi.”. Chân Nguyễn Miêu cứng đờ tại chỗ, lời định nói cũng bị kẹt trong cổ họng, lần trước sau khi cậu ngắt cuộc gọi giữa chừng Chu Duyên Cầm không còn gọi đến nữa, ai mà ngờ hôm nay bà lại đột ngột chạy tới trường học tìm con trai cơ chứ.
Trời ơi, phải làm sao bây giờ?
Chu Duyên Cầm che miệng tiếp tục bước lên phía trước thêm hai bước, sau đó bà khẽ giang hai tay ôm Nguyễn Miêu vào lòng nghẹn ngào nói: “Hơn nửa năm rồi mẹ mới được gặp lại con, những lần trước mẹ tới tìm con không chịu ra gặp mặt gì cả, cổng nhà họ Hạ mẹ lại không vào được...”
Nguyễn Miêu để mặc bà ôm lấy, toàn thân cậu cứng đờ không dám nhúc nhích lung tung, cậu sợ nếu lúc này đẩy bà ra sẽ khiến bà nghi ngờ, vì thế cậu cố gắng trấn an bản thân bình tĩnh lại rồi nhẹ vỗ về tấm lưng gầy gò của Chu Duyên Cầm: “Mẹ đừng khóc.”
Chu Duyên Cầm lau nước mắt buông Nguyễn Miêu ra, sau đó bà giơ tay sờ lên mặt Nguyễn Miêu đôi mắt đẫm lệ mông lung chăm chú quan sát từng nơi được chạm vào, vốn dĩ bà định đánh giá cậu lại gầy đi rồi, chỉ là khi sờ tới sờ lui hai má núng nín của Nguyễn Miêu cũng đủ cho bà hiểu rõ đứa nhỏ này dạo gần đây sống rất thoải mái.
Chu Duyên Cầm cong đôi mắt long lanh ứa lệ chan chứa ý cười nói: “Miêu Miêu nhà chúng ta mũm mĩm hơn trước rồi.”
“Vâng.” Nguyễn Miêu ngoan ngoãn gật đầu: “Con ăn nhiều lắm luôn ạ.”
“Ăn được nhiều thì tốt.” Chu Duyên Cầm vui mừng nói: “Bữa nay ở với mẹ một lúc được không con? Là mẹ nhớ con quá nên mới cố ý tới tìm.”
Nguyễn Miêu rất muốn từ chối nhưng cậu không tìm thấy lý do thích hợp, dù sao đây cũng là mẹ người ta, vả lại đã hơn nửa năm bà chưa gặp con trai, đêm hôm khuya khoắt vất vả tìm tới đây cho dù muốn chống đối cậu cũng không đành lòng để bà quay về tay trắng được.
Nhưng nếu ở với bà lỡ bị phát hiện ra sơ hở thì sao? Dù gì cũng là mẹ con ruột, có lẽ bà sẽ phát hiện được rất nhiều chi tiết bất thường nhỉ? Hơn nữa nếu mà bà lại nhắc đến chuyện bày mưu đối phó Hạ Thương Dã thì phải làm sao bây giờ?
“Miêu Miêu, mẹ biết con còn giận mẹ nhưng lâu lắm rồi mẹ chưa gặp con, con cũng không chịu tới thăm lần nào, coi như mẹ xin con, đi với mẹ một lúc nhé.” Chu Duyên Cầm đáng thương nói: “Mẹ con mình vẫn chưa có lần nào ngồi chung trò chuyện đàng hoàng cả.”
Bà đã nói đến vậy Nguyễn Miêu nào nỡ từ chối, cậu đành phải đi theo bà ra ngoài cổng trường, trong lòng liên tục niệm câu nói ít sai ít nhắc nhở bản thân đừng nói quá nhiều, như vậy có lẽ sẽ không bị vạ miệng.
Chu Duyên Cầm lái xe của mình tới, sau đó bà dắt Nguyễn Miêu ngồi vào ghế phụ rồi chậm rãi điều khiển xe rời khỏi cổng trường. Tuy Nguyễn Miêu không rành về xe nhưng cậu có thể cảm giác được chiếc xe này của Chu Duyên Cầm là hàng xịn, hơn nữa chất liệu vải trên bộ đồ bà mặc cũng không tồi, có vẻ như bà là người không phải lo toan cuộc sống.