“Ha ha ha ha ha ha……”
Sau khi ra khỏi lớp âm nhạc Tịch Ấu vẫn cười không dứt, Nguyễn Miêu nghe mà cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống lòng đất, cậu nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Cậu nhỏ giọng lại một chút được không, tớ cũng cần thể diện mà.”
“Tôi và Giản Phồn Úc biết nhau nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đàn bị loạn tiết tấu đó ha ha ha ha ha ha ha……”
Nguyễn Miêu rất hối hận, nếu biết trước mọi chuyện lệch theo hướng tồi tệ như thế thì lúc ấy cậu đã không ôm hy vọng làm gì.
Vất vả lắm Giản Phồn Úc mới thôi chán ghét mình nhưng sau lần bắt cặp này chắc hẳn cậu ta sẽ lại tiếp tục ghét cay ghét đắng mình nữa cho xem?
Ai biểu cậu làm hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ, còn bôi bẩn tiếng lành thiên tài âm nhạc của người ta làm chi.
Hiện tại trong lòng Nguyễn Miêu cảm thấy vô cùng rối rắm, vừa vặn Giản Phồn Úc từ đằng sau vượt qua bọn họ đi ở phía trước, Nguyễn Miêu lập tức gọi hắn lại.
“Bạn Giản!”
Giản Phồn Úc dừng bước quay đầu lại nhìn, khuôn mặt hắn cũng không lộ ra vẻ mất kiên nhẫn hay tức giận, hắn chỉ bình tĩnh nhìn Nguyễn Miêu hỏi: “Chuyện gì?”
Nguyễn Miêu do dự một lúc, sau đó trong tiếng cười hả hê của Tịch Ấu cậu đi đến trước mặt Giản Phồn Úc, bởi vì hổ thẹn nên lỗ tai hơi ửng đỏ, cậu cẩn trọng nói: “Vừa rồi, xin lỗi cậu rất nhiều.”
“Tại sao phải xin lỗi?” Trong đôi mắt Giản Phồn Úc chất chứa đầy ẩn ý sâu xa nhưng lời nói lại nghe giống như hắn không hiểu lí do cậu phải xin lỗi.
Thấy hắn không tức giận Nguyễn Miêu vội nghiêm túc nói: “Bởi vì tớ khuyết thiếu ngũ âm nên không thể căn chỉnh đúng độ dài nốt nhạc, hại cậu phát huy không tốt, huỷ hoại danh tiếng của cậu.”
“Danh tiếng?” Giản Phồn Úc cười nhếch mép tự giễu: “Danh tiếng gì cơ? Là kỹ thuật đàn của tôi còn yếu kém, liên quan gì đến cậu?”
Nguyễn Miêu mờ mịt nhìn Giản Phồn Úc mặt không cảm xúc lướt qua mình đi xa, rõ ràng bên ngoài mặt trời đang treo tít trên cao nhưng cậu lại có cảm giác ánh nắng dường như không thể chiếu tới trái tim lạnh lẽo của Giản Phồn Úc, hắn và những người khác quả nhiên là đang ở trong hai thế giới.
Tuy cậu không hình dung được loại cảm giác này là gì nhưng…… nhìn kiểu gì cũng thấy Giản Phồn Úc không hề giống vị vương tử cao quý dịu dàng đôi mắt luôn đượm buồn như trong nguyên tác, mà ngược lại toàn thân hắn toát ra vẻ tối tăm xa cách, nói hắn là quỷ vương người ta cũng tin.
“Dạo này tính tình của cậu ta luôn kì cục vậy đấy, ông đừng để ý.” Tịch Ấu vỗ vỗ bờ vai Nguyễn Miêu, hiếm khi mở miệng an ủi được hai câu: “Theo tôi thấy thì cậu ta không có giận ông đâu.”
Nguyễn Miêu ngơ ngác đứng tại chỗ, vô thức lỡ miệng thốt ra: “Đáng lẽ cậu ấy không nên như này mới phải.”
Tịch Ấu nhướng mày buồn cười hỏi: “Vậy cậu ta nên thế nào?”
Nguyễn Miêu ngậm miệng không nói nữa, chuyện Giản Phồn Úc như thế nào chẳng liên quan gì tới cậu nhưng cậu vẫn thấy áy náy, có lẽ là bởi vì cậu xuyên đến gây ra hiệu ứng cánh bướm nên Giản Phồn Úc mới OOC.
Trở về lớp, Nguyễn Miêu vẫn canh cánh mãi chuyện này trong lòng, theo cốt truyện gốc thì hiện tại đáng lẽ đã tiến vào giai đoạn Nhan Dương bắt đầu dẫn dắt ‘Nguyễn Miêu’ vào sinh hoạt hằng ngày của gã, Giản Phồn Úc vừa chịu đựng áp lực từ tình địch, vừa không thể biểu hiện ra ngoài làm Nhan Dương khó chịu, cũng vì thế mà tâm lý của hắn càng ngày càng yếu ớt nhạy cảm khiến độc giả xót xa không thôi.
Nhưng đã một thời gian dài cốt truyện đình trệ không diễn tiếp vậy mà tâm lý của Giản Phồn Úc vẫn nhạy cảm y hệt trong sách viết, chẳng lẽ có thế lực to lớn bí ẩn nào đó đang thúc đẩy mọi thứ phát triển?
Suy đoán này xoay vòng mãi trong lòng cậu, thế là cả buổi chiều Nguyễn Miêu đã không chú tâm vào bài giảng, nhận ra bản thân lơ là việc học Nguyễn Miêu không thể không tạm thời vứt hết suy nghĩ linh tinh đi, hiện giờ ngay cả thân mình cậu còn lo chưa xong đây, trước tiên phải giải quyết xong chuyện của mình đã rồi tính đến chuyện người khác.