Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Chương 15.1: Ăn dưa

Nhan Dương do dự hồi lâu, vẫn quyết định ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt gã trước sau nhìn chăm chú vào Giản Phồn Úc, khuôn mặt lộ ra biểu cảm buồn rầu ai oán, mà vẻ mặt Giản Phồn Úc vẫn bình tĩnh thảnh thơi, người không biết còn tưởng rằng Nhan Dương mới là kẻ bị vứt bỏ.

Nguyễn Miêu vô cùng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy yêu hận tình thù của hai vai chính, cậu ngồi bên cạnh gấp gáp như ngồi trên đống lửa, trong đầu nhanh chóng nhảy số cách thoát thân.

Đúng là không trông cậy gì được vào tên Tịch Ấu 250 (đồ ngốc) này mà, làm rối tung mọi chuyện còn dám bày ra vẻ mặt thích thú, lôi kéo tay cậu chuẩn bị xem kịch nữa chứ.

Sao cậu lại va phải một tên thích hóng hớt thế không biết?

Nguyễn Miêu lựa chọn quên đi khoảng thời gian khi nãy cậu cũng tựa vào sô pha ăn dưa.

Cũng may đột nhiên có người tới chủ động giải vây.

“Mày ngồi đây làm gì? Không biết xấu hổ.” Hạ Thương Lục bước tới kéo Nguyễn Miêu dậy, giọng điệu nghe như hung dữ nhưng Nguyễn Miêu lại cảm thấy đây chính là cứu tinh.

“Em đi liền!” Nguyễn Miêu vừa định thuận thế rời đi, Giản Phồn Úc lại lên tiếng.

“Ngồi xuống.”

Giọng hắn không lớn chỉ đủ để vài người ở đây nghe được, trên mặt vẫn là các đường nét non nớt của thiếu niên nhưng trong lời nói lại hàm chứa khí thế thuộc về kẻ bề trên khiến đám con trai 17-18 tuổi đều kinh ngạc không thôi, ngay cả Tịch Ấu cũng nghe ra điểm không thích hợp.

Hạ Thương Lục hiển nhiên không ngờ Giản Phồn Úc sẽ đối nghịch với mình, tính tình cậu ta vốn dĩ đã không tốt, kể cả có là Giản Phồn Úc đi nữa cậu ta cũng không ngán: “Ý gì đấy hả?”

Giản Phồn Úc lười biếng liếc Hạ Thương Lục một cái, sau đó chuyển tầm mắt sang mặt Nguyễn Miêu, nhàn nhạt lập lại lời nói: “Ngồi xuống.”

“Tại sao?” Nguyễn Miêu khó hiểu: “Các người vờn nhau, pháo hôi ở lại làm gì?”

“Pháo hôi?” Giản Phồn Úc dường như đang nghiền ngẫm từ này, tâm trạng không hiểu sao lại tốt lên trông thấy: “Cậu cũng biết điều quá nhỉ.”

Nguyễn Miêu còn chưa phản ứng, Hạ Thương Lục đã tức điên: “Giản Phồn Úc!”

Ngày thường Hạ Thương Lục luôn độc mồm với Nguyễn Miêu nhưng trong trường hợp xấu hổ thế này lại đứng ra che chở cho cậu, mặc kệ là xuất phát từ quy định giữ gìn danh tiếng của gia tộc hay vì cái gì khác, ngay tại giây phút này làm Nguyễn Miêu rất cảm động.

Mặc xác Giản Phồn Úc, Nguyễn Miêu vẫn ưu tiên trấn an Hạ Thương Lục: “Anh đừng giận, cậu ta không có ác ý gì đâu.”

“Mày im.” Hạ Thương Lục trợn mắt: “Bộ không thấy cái đám này không phải loại tốt lành gì à mà còn dám ngang nhiên ngồi đây hả? Sao càng ngày càng ngu thế?”

Nguyễn Miêu bị ăn mắng một hồi, nghĩ bản thân đúng là có bệnh, tranh luận với đám con nhà giàu này làm chi, cứ để bọn họ tự cãi tự im còn hữu dụng hơn.

“Ông nói ai đấy?” Tịch Ấu là người đầu tiên không vui: “Mắc gì tôi không phải người tốt lành? Nếu không phải nhờ có tôi che chở, bộ ông tưởng cậu ấy có thể sống bình yên vô sự suốt thời gian qua là do ông bà tổ tiên gánh hả?”

Hạ Thương Lục trào phúng trừng Tịch Ấu: “Thôi bỏ đi, cậu chủ nhỏ là loại người nào tự trong lòng biết rõ, đều cùng một ruột với anh hai mình cả làm giá gì chứ, đừng tưởng tôi không biết các người tính toán chuyện gì.”

“À, người ta có lòng tốt tác hợp cho ông lên làm anh dâu, ông lại đối xử xa cách với người ta như vậy.” Tịch Ấu giả bộ thở dài: “Đều là người một nhà cả, hà tất phải như thế?”

Nguyễn Miêu đột nhiên nghe được một tin tức kinh thiên động địa hai mắt sáng rực, quay đầu nhìn Hạ Thương Lục, mặt Hạ Thương Lục đỏ bừng, đôi tay siết chặt nắm đấm quyền trông như sắp đánh người tới nơi, Nguyễn Miêu vội vàng lui đến chỗ khác phòng ngừa lửa lan trúng mình.

“Góc độ ở đây nhìn rõ hơn này.” Giản Phồn Úc nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Mặc dù hôm nay không biết Giản Phồn Úc uống lộn thuốc gì nhưng cậu vẫn nghe lời đi qua ngồi xuống, hiện tại cậu có thể xem kịch vui của người khác rồi.

Hạ Thương Lục không hề động thủ như trong tưởng tượng của Nguyễn Miêu, cậu ta vẫn nhận thức rất rõ đây là nơi nào, chỉ lạnh mặt ngồi xuống sô pha, đoạt lấy ly nước trái cây từ tay Nguyễn Miêu uống một hơi, sau đó ghét bỏ mắng: “Nước gì ngọt sợt, ngáy muốn chết!”

Nguyễn Miêu nhìn ly thủy tinh trống không, ở trong lòng thầm treo Hạ Thương Lục lên mắng một trăm lần, có bản lĩnh thì đừng uống, một đám chỉ biết đoạt đồ của người khác.