Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Chương 13.1: Tết Nguyên Đán

Nhận thấy biểu cảm huyền diệu trên mặt cậu, Nhan Dương gãi gãi đầu cảm thấy hình như mình đã nói sai vội sửa lời: “Thật ra cũng không đến nổi béo đâu, do cậu gầy quá nên khi lên cân rất dễ nhận biết.”

“À……” Trên thực tế Nguyễn Miêu không có để ý chuyện này, đàn ông con trai béo hay gầy gì cũng được, cơ thể cậu hiện tại đang trong thời kì phát triển, muốn béo cứ mặc nó béo, cậu vô cùng tự tin rằng không gì có thể che được sự man lì của cậu.

Giữa hai người cũng không có nhiều chuyện để nói, vì thế Nguyễn Miêu nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Nhan Dương theo bản năng giữ chặt ống tay áo của cậu, đám bạn xung quanh nhìn nhau, khuôn mặt ăn ý nở nụ cười gian xảo rồi chạy đi mất để lại hai người đứng tại cầu thang. Nguyễn Miêu thở dài, rút ống tay áo khỏi tay Nhan Dương, bất đắc dĩ nói: “Cậu lại sao nữa? Chúng ta không thân không quen, đứng đây lôi lôi kéo kéo khéo bị bạn học khác cười cho.”

“Xin lỗi cậu.” Nhan Dương xấu hổ giấu tay ra sau lưng, gã vừa rồi chỉ là hành động theo bản năng mà thôi, chứ không hề thật sự muốn làm cái gì hết, dù sao cũng là cậu cả được nuông chiều nhất nhà, cho nên mỗi khi bị Nguyễn Miêu ngó lơ gã rất bực bội, chính gã còn chẳng biết tại sao.

“Sao cậu không để ý đến tôi thế?” Nhan Dương sầu muộn: “Rõ ràng trước kia cậu rất thích dựa dẫm vào tôi, gặp khó khăn đều chạy đến tìm tôi đầu tiên, còn nữa nghe nói cậu bị người ta chặn đánh trong nhà vệ sinh, tại sao lại không tới tìm tôi?”

“Tìm cậu để làm gì?” Nguyễn Miêu kỳ quái nhìn gã: “Trước kia…… Trước kia là tôi không đúng, tiếp cận cậu vì mục đích xấu xa nhưng hiện tại tôi đã sửa đổi rồi, một lần nữa cho tôi xin lỗi vì khiến cậu hiểu lầm, xin lỗi cậu.”

Nhan Dương chớp chớp mắt ngây ngốc, lẽ ra một đứa con trai 17-18 tuổi lộ vẻ mặt như thế sẽ rất ấu trĩ, hơn nữa với vóc dáng cao 1m8 càng không thích hợp nhưng ngạc nhiên là hình ảnh này không hề nổi da gà chút nào, trái lại còn mang theo một chút khí chất tươi sáng của thiếu niên.Cùng là đứa trẻ được người nhà cưng chiều, Nguyễn Miêu cảm thấy mình và Nhan Dương là hai loại người hoàn toàn khác biệt, Nhan Dương như “Công chúa” được bảo vệ trong lâu đài nên không hiểu gian khổ của thế gian, không biết lí do người khác tức giận, lí do họ đau lòng, lí do họ uất hận.

Đây cũng là nguyên nhân gã trở thành tra nam, yêu một người vô tư bảo sao Giản Phồn Úc không đau khổ cho được, gã không bao giờ có thể thấu hiểu con tim của người khác, mãi mãi không học được cách tinh ý, rada dò tình yêu còn vô cùng kém cỏi.

“Nhưng, tại sao hiện giờ cậu không tiếp tục nữa?” Nhan Dương ôm bóng giương mắt nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Miêu: “Tôi cũng không để ý cậu tiếp cận vì mục đích xấu đâu.”

Nguyễn Miêu đau đầu: “Bởi vì tôi không muốn tiếp tục, vừa lòng chưa? Cậu làm ơn nhường đường cho, tiết học sắp bắt đầu rồi.”

Cậu né khỏi Nhan Dương tiếp tục bước về phía trước, cũng không quay đầu lại xác nhận vẻ mặt của gã thế nào, cậu đã hạ quyết tâm làm lại cuộc đời, Nguyễn Miêu không cần đường tắt gì đó, cho dù gia thế Nhan Dương lợi hại cậu cũng không quan tâm. Học sinh cấp 3 mà học đòi mập mờ nuôi cá làm chi không biết? Tập trung ôn thi không ngon hơn à?

Trong mắt Nguyễn Miêu, mười Nhan Dương cũng không hấp dẫn bằng đề thi.

*

Ba ngày sau, cuối cùng kì thi cũng bắt đầu.

Kì thi tháng chủ yếu chỉ kiểm tra lại các kiến thức cơ bản ở chương vừa học nên đa số học sinh đều không quá nghiêm túc chuẩn bị, riêng Nguyễn Miêu thì ngược lại, suốt ba ngày qua cậu đã thử hết chồng đề thi của những năm trước, sai sót đương nhiên là có nhưng vẫn khá hơn nhiều so với lúc mới xuyên tới, ít nhất rất nhiều tri thức đã chậm rãi quay về trong đầu, bản thân đang dần tiến bộ từng ngày, việc này rất đáng ăn mừng.

Thi xong vừa vặn là tết Nguyên Đán, toàn trường sẽ được nghỉ ba ngày, vì thế thành tích phải đợi đi học lại mới được công bố, Nguyễn Miêu tính nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, thuận tiện mượn thêm một ít tài liệu luận văn trở về học hỏi, lúc thi môn văn hau mắt cậu đã xoay vòng vòng khi nhìn thấy đề nghị luận, một chữ cũng không nhớ nổi.

Nhưng người tính không bằng tác giả tính, Hạ Thương Dã đột nhiên thông báo bọn họ phải tham dự một bữa tiệc vào dịp tết Nguyên Đán, khi xưa các gia tộc có quan hệ tốt đã họp bàn và đưa ra quyết định rằng ngày này mỗi năm sẽ cùng nhau sum họp đón năm mới, đám con cháu cũng rất thích bữa tiệc, bọn họ thường tụ tập thành nhóm rồi ăn nhậu chơi bời, năm nay cũng không ngoại lệ.