Từ sau đêm đó, Nguyễn Miêu thường xuyên nhận được cuộc gọi của Chu Duyên Cầm, cũng chính là cuộc gọi của mẹ nguyên chủ, nội dung vẫn như cũ kêu cậu nghe theo lời bà đi làm những việc xấu. Vì chuyện này mà Nguyễn Miêu đau đầu không thôi nhưng lại không thể chứng minh mình không phải nguyên chủ, sự áy náy dâng trào khiến lòng cậu hai ngày nay cảm thấy vô cùng sầu muộn.
Mặc kệ Chu Duyên Cầm có phải một người mẹ đủ tư cách hay không, nếu biết con mình đã sớm không còn nữa, sợ rằng bà sẽ phát điên mất? Mà cậu chẳng qua chỉ là một kẻ trộm chiếm cứ cơ thể người khác, tuy không phải cố ý nhưng sự thật là vậy. Cậu có thể làm bộ thản nhiên đối mặt với bất cứ ai, riêng với mẹ người ta thì không.
Nguyễn Miêu từng suy nghĩ bồi thường cho bà nhưng lại không muốn trở thành con rối để bà giật dây, nếu được, cậu tính sau này rời khỏi Hạ gia rồi sẽ tìm một công việc ổn định, sau đó gánh vác nghĩa vụ chăm nuôi bà, cậu đã cướp đi cuộc sống của người khác đương nhiên phải gánh trách nhiệm làm con cho người ta.
Thấy Nguyễn Miêu lộ ra vẻ mặt buồn phiền, Tịch Ấu núp sau sách giáo khoa nhìn lén thật lâu, trong ánh mắt chất chứa sự giãy giụa, muốn tiến lên hỏi hai câu rồi lại bận giữ thể diện, cậu ta chỉ đành giương mắt trông mong chờ Nguyễn Miêu chủ động mở miệng.
Tên nhóc ngu ngốc này đúng là không biết tốt xấu, không thấy mình đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi sao!?
Có khó khăn thì cứ tới tìm tôi này!
Cầu xin tôi này!
Tới đây!
Đáng tiếc Nguyễn Miêu tâm sự nặng nề căn bản không chú ý tới ánh mắt ám chỉ của bạn cùng bàn, loại người thẳng tính như cậu ước chừng cũng không có biện pháp hiểu nổi mạch não của những sinh vật ngạo kiều, mà dù cậu biết suy nghĩ của Tịch Ấu đi nữa, loại chuyện tế nhị này cậu cũng không thể kể cho người ta, cậu không muốn bị coi là quái vật.
Khi đến thời gian chuyển tiết, lớp trưởng Tang Vi phát tài liệu ôn tập xuống dưới cho mọi người, tiếp theo cô viết thời gian thi các môn lên bảng đen, Nguyễn Miêu cầm vở đứng trước bục giảng cẩn thận chép lịch thi, cậu sợ mình sẽ nhớ lầm nên vẫn luôn giữ thói quen viết vào vở cho chắc chắn.
“Đó là hai giờ rưỡi.” Tang Vi hoà nhã chỉ chỉ trên notebook của Nguyễn Miêu nói: “Có thể là do tôi viết chữ không rõ, chỗ đó là con số Ả Rập 2.”
Nguyễn Miêu nhìn kỹ, quả nhiên cậu chép 2 thành 1, bởi vì chữ Tang Vi khá nhẹ, dẫn tới bị nhìn lầm là 1, cậu vội sửa lại thời gian, ngẩng đầu cười nói với Tang Vi: “Cảm ơn cậu.”
Tang Vi một tay chống cằm hứng thú nhìn Nguyễn Miêu chằm chằm, một tay khác tùy ý vẫy vẫy tỏ vẻ không sao. Tang Vi là nữ thần vô cùng nổi tiếng ở Nhị Trung, bởi vì tính cách dịu dàng phóng khoáng, các thầy cô học sinh đều rất thích cô.
Mặc dù Nguyễn Miêu chung lớp với nhân vật có sức ảnh hưởng như vậy nhưng cô lại cách loại học sinh vô hình như cậu cả một thế giới, ngày thường gặp nhau Tang Vi chỉ nhẹ gật đầu, gần như chưa từng chủ động nói chuyện với cậu, cũng không biết hôm nay làm sao nữa.
Nguyễn Miêu không quen bị người nổi tiếng nhìn chằm chằm, huống chi cô lớn lên còn rất đẹp, vì thế mặt cậu hơi ửng đỏ cầm vở chép vội lịch thi rồi lập tức xuống bục giảng, cũng không nói thêm câu nào với Tang Vi.
“Tại sao Tang Vi cứ nhìn ông chằm chằm thế?” Tịch Ấu không vui thò đầu qua, tra hỏi giống như cô bạn gái đang ghen: “Ánh nhìn kia là gì hả? Tưởng mình đang nhìn cún con sao?”
Nghe cậu ta nói như vậy Nguyễn Miêu bất chợt vỡ lẽ: “Hèn chi tớ cảm thấy cổ cứ kì kì, thì ra là thế.”
Giống như tối đó, Giản Phồn Úc cũng dùng ánh mắt này nhìn mình. Cậu giơ tay sờ mũi, cảm thấy bọn họ thật kì quặc, nhìn người ta một cách đàng hoàng không được sao, đám con nhà giàu suy nghĩ cái gì không biết, đúng là cạn lời mà.
“Nhỏ đó không phải đèn cạn dầu đâu, ông chớ chọc vào nhỏ đấy.” Tịch Ấu bĩu môi: “Vả lại danh tiếng của ông vốn đã xấu, nếu dấy lên tin đồn gì với nhỏ, đến lúc đó người tìm ông tính sổ càng nhiều cho coi, người theo đuổi nhỏ nhiều lắm đó.”
“Biết rồi.” Nguyễn Miêu biết cậu ta thật lòng nhắc nhở, tự giễu nói: “Tớ đương nhiên sẽ không không biết tự lượng sức mình đi trêu chọc cậu ấy, hơn nữa người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng, không để loại như tớ vào mắt đâu, cậu cứ yên tâm.”
Tịch Ấu há miệng thở dốc muốn nói gì đó, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng trở về bàn mình, cũng không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng bực bội.
Nguyễn Miêu lười đoán cậu ta nghĩ gì, cơm nước xong xuôi cậu không về lớp nghỉ trưa, từ khi biết thư viện trường có vô số tài liệu học tập, mỗi ngày cậu đều chạy đến mượn sách, làm thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Giữa trưa thư viện tương đối vắng vẻ, liếc thoáng qua đếm sơ sơ cũng chỉ le que vài bóng người. Nguyễn Miêu tùy ý băng qua các kệ sách, tìm kiếm cuốn sách mình cần.
Thư viện Nhị Trung rất lớn, tuy chỉ là trường cấp 3 nhưng bên trong cất giữ rất nhiều sách, ngoại trừ một bộ phận sách phục vụ cho việc học, còn có một số lượng lớn luận văn chuyên nghiệp dành cho những học sinh có ý định xuất ngoại hoặc các học sinh giỏi top đầu toàn trường muốn đầu bắt đầu làm quen kiến thức đại học.