Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Chương 10.1: Chữ Viết

Sau khi trở về, thời điểm tắm rửa xong chuẩn bị mặc quần áo, Nguyễn Miêu nhìn thấy bụng mình bầm đen, cậu giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng, cảm giác đau rát vẫn chưa tiêu tan. Cơ thể này sở hữu làn da trắng bẩm sinh, hơn nữa mỗi ngày đều được chủ nhân bảo dưỡng rất tốt, bởi vậy chỉ cần hơi va chạm chút xíu thôi là đã ứ vết bầm, này chắc cũng phải mười ngày nửa tháng mới hết.

Nguyễn Miêu móc ra chai dầu nóng hoa hồng mua ở phòng y tế rồi thoa lên bụng mình, chỉ là đang lau một nửa bỗng nhiên nước mắt rơi xuống đọng trên tay cậu.

Thật lòng thì cậu rất tủi thân, rõ ràng mọi chuyện chẳng do mình làm nhưng lại phải bị mọi người đối xử như vậy, chẳng lẽ đây là cái giá phải trả vì đã chiếm cơ thể của người khác sao?

Bôi dầu nóng xong Nguyễn Miêu đóng nắp lại, sau đó đi đến bàn học ngồi xuống, bình tĩnh mở cặp lấy hết sách vở bên trong ra. Nhiều nhất cũng là vài năm nữa mà thôi, chỉ cần cậu kiên trì chịu đựng, chờ tốt nghiệp rồi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, sẽ không bị nguy khốn như vậy nữa.

Cậu lau nước mắt, mở quyển sách bài tập mới mua bắt đầu làm, một bên âm thầm trấn an bản thân.

Miêu Miêu đừng sợ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, tuyệt đối không được dễ dàng bỏ cuộc.

Đêm khuya yên tĩnh, mọi người trong Hạ gia gần như đã tiến vào giấc mộng đẹp, nhưng phòng ngủ của Nguyễn Miêu vẫn còn sáng đèn, cậu cau mày nằm dài lên bàn, ngòi bút rong chơi trong biển đề, chỉ có bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ nhìn thấy sự siêng năng cần cù của thiếu niên.

*

Sáng hôm sau, Nguyễn Miêu theo thường lệ rời giường, sau khi rửa mặt xong trước tiên cậu lạy ông tổ môn tiếng Anh hai mươi cái rồi mới xuống lầu ăn cơm.

Trên bàn cơm chỉ có một mình Hạ Thương Chi, cô cúi đầu nghịch điện thoại không biết là đang xem cái gì, Nguyễn Miêu ngồi xuống vị trí của mình, lúc này Hạ Thương Chi vừa vặn ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai giao nhau.

Nguyễn Miêu cảm thấy không chào hỏi thì quá không lễ phép, vả lại người ta còn là con gái nữa, thế nên cậu mở miệng nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng ạ.”

Hạ Thương Chi hơi nhướng mày, cô lớn lên không hề giống anh trai song sinh Hạ Thương Lục chút nào, vẻ bề ngoài rặc một đứa một em gái hàng xóm ngoan hiền, chỉ là làm mặt lạnh lùng lâu ngày thành thói, đôi khi sẽ khiến cô cứng đờ giống như một con robot.

“Chào buổi sáng.” Hạ Thương Chi cũng đáp lại một câu, rồi tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

Nguyễn Miêu nhìn đồng hồ, hôm nay cậu ngồi vào bàn sớm hơn mọi ngày thường năm phút, khó trách hai người kia vẫn chưa xuống dưới. Chủ gia đình còn chưa có mặt, cậu và Hạ Thương Chi không thể động đũa trước, cả hai cũng không thật sự muốn trò chuyện với nhau, vì thế cậu đành phải lấy cuốn sổ từ vựng được ghép từ các tờ giấy ra, cho dù không nhớ được cũng có thể quen mặt chữ, dù sao trong tiếng Anh quan trọng nhất chính là ngữ cảm*, mà ngữ cảm lại được thành lập trên cơ sở đọc ngâm nga nhiều lần.

Cậu cúi đầu xem vô cùng nhập tâm, không chú ý đến ánh mắt Hạ Thương Chi lâu lâu hướng trên người mình.

“Em đang xem gì thế?”

Sự tập trung Nguyễn Miêu bị cắt ngang, thấy Hạ Thương Chi tò mò nhìn mình, cậu khép cuốn sổ nhỏ lại đáp: “Là cuốn sổ từ vựng tiếng Anh em ghim từ các tờ ghi chú lại, để tiện lấy ra xem bất cứ lúc nào.”

“Tại sao?” Hạ Thương Chi hơi khó hiểu, suốt mười ngày qua từ lúc Nguyễn Miêu xuyên đến đây, ngoại trừ ánh mắt sâu xa lần trước, đây là lần đầu tiên cậu nói được một câu đàng hoàng với Hạ Thương Chi, thái độ của cô rất bình thản, Nguyễn Miêu lập tức đáp: “Cơ bản của em rất tệ, làm thế này sẽ giúp em nhanh tiến bộ.”

Hạ Thương Chi liếc nhìn cuốn sổ nhỏ một cái, gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Nguyễn Miêu đã quen việc cô câu có câu không, vừa vặn Hạ Thương Dã và Hạ Thương Lục cũng từ trên lầu đi xuống, cậu thuận tay cất sổ vào túi, thành thành thật thật nói: “Anh cả, chào buổi sáng ạ.”

“Chào buổi sáng.” Hạ Thương Dã vừa đáp lời vừa xuống lầu đi đến trước bàn kéo ghế tựa ngồi xuống.

Hạ Thương Lục đi phía sau mặt mày cau có, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Chúa nịnh nọt.”

Những lời mắng ai trong lòng mỗi người đang ngồi đều hiểu rõ.

Hạ Thương Dã yên lặng nhìn cậu ta một cái, Hạ Thương Lục thức thời ngậm miệng.

Nguyễn Miêu chẳng thèm giận, tối hôm qua Hạ Thương Lục mới cứu cậu, cậu không vong ân phụ nghĩa đến vậy: “Anh hai, chào buổi sáng.”

“Đừng có nói chuyện với tao!” Hạ Thương Lục nổi giận đùng đùng trừng cậu: “Dù có nịnh nọt lấy lòng tao cũng không thân thiện với mày đâu, bớt tưởng bở đi!”

Nguyễn Miêu còn chưa nói gì, Hạ Thương Dã đã nhíu mày tát một cái lên đầu Hạ Thương Lục: “Nói năng kì cục.”

Tuy anh dạy dỗ Hạ Thương Lục nhưng Nguyễn Miêu vẫn nhìn ra được Hạ Thương Dã đối xử với cậu khác với Hạ Thương Lục, Hạ Thương Dã trông như đang bênh vực cậu, kỳ thật anh chẳng hề đặt cậu trong lòng, mà cách anh đối xử với Hạ Thương Lục mới là bộ dạng của một người anh cả chân chính. Ngẫm lại cũng phải thôi, người ta là anh em ruột sống cùng nhau từ nhỏ, quả thật không giống với loại con riêng như cậu.

Buổi sáng hôm nay vô cùng yên tĩnh, Nguyễn Miêu cũng dần dần thích ứng với bữa sáng kiểu Tây, cơ thể cậu đang trong thời kì phát triển nên rất dễ đói bụng, vì thế cậu phải ăn thật nhiều mới lấp đầy bụng được.