Lang Cố Hồ Hoan

Chương 4

Mọi người vừa nói vừa cười, tản ra trở về nhà. Viêm địa lại trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn có. Hô Na Sách ôm Cơ Miên Hoan về động phủ tu luyện. Sau đó lập tức xách da gáy hắn ném ra ngoài với vẻ chán ghét.

Tiểu hồ ly trắng đang nằm bẹp dưới đất liền lật người đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người rồi hóa thành hình người thanh tú diễm lệ.

Tiếng cười trầm thấp đầy lười biếng vang lên, khiến đôi tai sói khẽ động. Chỉ trong chớp mắt, một cơn gió nhẹ đã lướt qua trước mặt Hô Na Sách.

Hô Na Sách rất bài xích việc Cơ Miên Hoan lại gần, trong lòng bàn tay theo phản xạ tụ tập yêu lực để đẩy hắn ra. Bất chợt, một luồng ấm nóng lướt nhanh từ sau cổ lan dọc theo sống lưng.

Cảm giác ấy thoáng qua quá nhanh, khiến Hô Na Sách không khỏi nghi ngờ đó chỉ là ảo giác. Khi y hoàn hồn lại, chóp mũi của Cơ Miên Hoan gần như đã chạm vào chóp mũi của y.

Đôi mắt xanh lam kia dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã hóa thành sắc đỏ như mây chiều nơi chân trời, nhưng khi nhìn lại thì đã trở về màu xanh dịu dàng.

Ánh trăng từ bên ngoài động phủ rọi vào, chiếu lên mái tóc bạc lấp lánh khiến dung mạo Cơ Miên Hoan càng thêm nổi bật. Mi mắt hắn như kết sương, nhưng hơi thở khi hắn mỉm cười lại mang theo hơi ấm phả lên mặt Hô Na Sách.

Ngón tay Hô Na Sách hóa thành móng vuốt sắc nhọn của loài sói, rít lên trong đêm tối, xé toạc không khí như muốn tấn công. Cơ Miên Hoan nhướng mày, lùi lại, khẽ nghiêng mắt cười thấp giọng: “Tiểu lang à, sao lại đối xử với tiểu thê tử nuôi từ bé như thế?”

Hô Na Sách thu lại yêu lực, đầu ngón tay dần trở lại bình thường. Y nhìn Cơ Miên Hoan, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Con hồ ly này… lại có nhiệt độ.

Giữa động phủ tối đen như mực, bỗng có từng đốm ánh sáng màu lam nhạt lấp lóe hiện lên.

Những luồng yêu lực đó tản ra trong không trung, rồi lại thân mật tụ hội quanh Cơ Miên Hoan. Hắn sững người một chút, đưa tay chạm vào yêu lực, rồi nhìn về phía Hô Na Sách nói: “Ngươi bị tổn thương yêu đan rồi?”

Đôi mắt hồn của hắn có thể nhìn thấy, bên dưới eo bụng Hô Na Sách vài tấc là một viên yêu đan mạnh mẽ.

Lúc này, yêu lực không ngừng thoát ra từ bên trong, và theo sự vận chuyển của yêu lực trong cơ thể, tốc độ thất thoát lại càng nhanh.

Hắn chỉ biết căn cơ của Hô Na Sách bị tổn thương, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

Chả trách danh tiếng thiên tài của Lang tộc – cái tên hắn đã nghe qua bao năm – hiện tại lại không thể sánh bằng hắn về mặt tốc độ.

Hồi còn chưa hóa hình, Cơ Miên Hoan từng lén rời khỏi Linh Kính và đã gặp Hô Na Sách một lần.

Lúc đó, dưới ánh trăng, con sói ấy thân hình uy mãnh, đứng trên đỉnh gò cao, ngẩng đầu tru dài về phía trăng khuyết.

Ánh sáng xanh lam lưu chuyển trên người y, ngay sau đó linh lực giữa đất trời điên cuồng tụ lại. Trên người y như có một vòng xoáy, cuốn sạch linh lực xung quanh để ngưng tụ thành một viên yêu đan cường đại.

Mọi vật xung quanh trở nên khô héo, xám xịt. Cơ Miên Hoan đang trốn bên cạnh may mắn không bị ảnh hưởng nhờ vào pháp khí mà cữu cữu đặt lên người hắn.

Đợi đến khi hắn lại rón rén ló đầu qua kẽ lá nhìn trộm, thì con sói trẻ kia đã hóa thành một thiếu niên có ngũ quan tuấn tú, thần sắc lạnh lùng.

Thiếu niên đó dáng người cao ráo, làn da bánh mật trần trụi lộ ra, từ eo bụng rắn chắc mơ hồ kéo dài xuống hai đường vân mờ.

Cơ Miên Hoan còn muốn nhìn thêm vài cái, lại bị thiếu niên Lang tộc kia ngẩng đầu phát hiện.

Hắn hoảng hốt nhấc móng định chạy, lại bị Hô Na Sách nhẹ nhàng túm lấy một chân nhấc bổng lên.

Còn chưa hóa hình, Cơ Miên Hoan vùng vẫy ba chân còn lại, líu ríu la hét ầm ĩ để uy hϊếp, nhưng thiếu niên Lang tộc lại chẳng hiểu hắn nói gì, chỉ thả hắn xuống.

“Về đi, bên ngoài nguy hiểm, ngươi còn quá nhỏ.”

“Chíp?” Lúc ấy mới có ba cái đuôi, Cơ Miên Hoan ngẩng đầu nhìn Hô Na Sách, sau đó ngoáy đuôi rời đi.

Không hiểu vì sao sau khi trở về Linh Kính, Cơ Miên Hoan ngẩn người suốt ba ngày. Mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện lên bóng dáng thiếu chủ Lang tộc với khí tức mạnh mẽ.

Xưa nay, con hồ ly vốn lười biếng trong tu luyện, nay lại từ chiếc giường bạch ngọc trong động phủ bò dậy, lén lút chui vào động phủ của cữu cữu để chăm chỉ tu luyện.

Có lẽ là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng hiếu thắng, cũng có lẽ là một chút tâm lý ganh đua. Hắn có phần mong muốn… một ngày nào đó, dùng dáng vẻ hình người đứng trước mặt thiếu niên kia — ít nhất là không cần phải ngẩng đầu nhìn lên nữa.

Thiếu chủ Lang tộc chỉ gặp một lần năm xưa dĩ nhiên chẳng còn nhớ đến hắn. Cơ Miên Hoan cũng giả như chưa từng gặp Hô Na Sách, chỉ cười cong mắt nói: “Tiểu lang à, nhớ tên ta nhé.”

Đối phương khẽ nhíu mày, Cơ Miên Hoan lại nghiêng người đến gần bên tai y, cụp mắt thì thầm đầy thân mật: “Cơ Miên Hoan.”

Bóng dáng hắn chớp lóe vụt qua, trước khi Hô Na Sách kịp ra tay thì đã thức thời rút lui.

Hô Na Sách nhíu mày nheo mắt, xem hành động của Cơ Miên Hoan như một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ về mặt thực lực.

“Nghe có hay không?” Cơ Miên Hoan nhìn y đầy mong đợi: “Là một vị tiên quân trong giới tu chân đặt cho ta đấy.”

“Phương pháp bổ tổn là gì?” Hô Na Sách nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng, không muốn dây dưa nhiều, y hỏi thẳng.

“Ngươi gấp gáp thật đấy, chẳng biết dỗ dành ta một chút. Nếu ngươi dỗ đến mức ta mụ mị cả đầu óc, chẳng phải muốn gì ta cũng đưa hết sao?” Cơ Miên Hoan làm vẻ bất đắc dĩ, nhìn sắc mặt Hô Na Sách ngày càng đen lại thì lén cười, nói tiếp: “Nếu ngươi thực sự muốn biết, lại gần chút ta nói cho.”

Hô Na Sách không hiểu ý, liền hơi nghiêng người đến gần. Cơ Miên Hoan ánh mắt đầy ý cười, ghé sát tai y thì thầm mập mờ: “Song tu.”

Lời tác giả:

(„ಡωಡ„) Chuẩn bị làm vài chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng không phải nói đến song tu đâu nha!

Nhắc lại lần nữa: đừng chọn nhầm CP đó nha~~!!!