Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 7: Diêu đại nhân, ngươi vui mừng quá sớm rồi đấy!

Khoảng mười phút sau, mọi người đã tới nhà Diêu Chính.

Vừa vào sân đã có một bà lão khoan thai dẫn theo một đám người đi tới trước mặt Diêu Chính, hỏi với vẻ lo lắng: “Lão gia, tay ngươi sao thế? Còn cả mấy vị này là…”

“Tay ta bị một con rắn nhỏ giảo hoạt cắn một cái, không nghiêm trọng!” Diêu Chính liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ dữ tợn, sau đó nói với bà cụ: “Đi ngang qua cửa nhà, thuận đường dẫn vài đồng liêu tới đây thăm thú một chút! Vị này là đương kim Thánh Võ nữ hoàng bệ hạ, còn không mau bái kiến bệ hạ.”

Mọi người kinh hoàng, lập tức khom người, chắp tay thi lễ: “Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Các vị miễn lễ!” Nữ đế mỉm cười.

“Đa tạ bệ hạ!” Mọi người đứng dậy.

Diêu Chính giới thiệu một cách đắc ý: “Bệ hạ, vị này chính là tiện nội (danh xưng vợ thời xưa) của hạ quan, Diêu Trương thị! Hiền lương thục đức, đã cùng hạ quan nắm tay đi hơn ba mươi năm nay, phu thê tình thâm! Mà hai vị này chính là khuyển tử của hạ quan, trước mắt đều có công danh trên người!”

Nữ đế mỉm cười, gật đầu: “Không tồi! Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau vào trong xem sao đi!”

Diêu Chính vội vàng tiếp đón: “Bệ hạ và các vị đồng liêu, mời vào trong!”

Đồng thời hắn ta cũng không quen dặn dò vợ mình đi chuẩn bị trà bánh.

Nhà của Diêu Chính mang bố cục của tiền đình hậu viện, cũng không tính là lớn, hơn nữa cũng không có đồ trang trí gì xa hoa, thoạt nhìn tự nhiên thoải mái, sạch sẽ gọn gàng.

Sau khi nữ đế đi một vòng cũng vô cùng hài lòng: “Xem ra Diêu ái khanh là một vị quan tốt trong sạch liêm khiết! Đại Võ có ngươi là may mắn của trẫm, may mắn của quốc gia!”

“Đa tạ bệ hạ khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!” Diêu Chính mừng rỡ: “Ngày thường vi thần đều nghiêm khắc quản thúc bản thân, hơn nữa còn lấy thân làm gương, giáo dục mọi người! Chỉ để… không cô phụ hoàng ân mênh mông!”

Lúc này, trong lòng hắn ta có vài phần biết ơn Lâm Bắc Phàm. Nếu không phải có hắn đề nghị thì mình cũng không có cơ hội thể hiện bộ dáng thanh liêm trước mặt nữ đế và bá quan.

Có hy vọng thăng quan tiến tước, lưu danh thanh liêm vào sử sách rồi!

Nữ đế vỗ tay khen hay: “Đại thiện!”

Diêu Chính mừng rỡ như điên, đi tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, đắc ý hỏi: “Lâm đại nhân, ngươi còn lời gì để nói nữa không?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Diêu đại nhân, ngươi vui mừng quá sớm rồi!”

Diêu Chính bất mãn: “Sao thế, ngươi vẫn có thể chỉ ra ta có chỗ không phải sao?”

Lâm Bắc Phàm chỉ tay: “Ngươi nhìn xem!”

Mọi người nhìn qua thuận theo ngón tay của hắn, chỉ trông thấy bàn ghế được bày trong phòng khách đó.

“Bộ bàn ghế này có vấn đề gì?”

“Có vấn đề lớn ấy chứ! Một bộ bàn ghế này đều được làm từ gỗ lim đen vàng! Chất của gỗ lim đen vàng bền chắc, màu đen như mực, không dễ mọt cũng không dễ cháy, là vật liệu tốt để làm gia cụ! Trước mắt trên thị trường, giá của gỗ lim đen vàng vô cùng đắt đỏ, mười lượng bạc mới có thể mua được nửa cân! Mà bộ bàn ghế này tổng cộng cũng phải hai ba trăm cân, ngươi tính xem tổng giá trị cũng phải đạt đến năm, sáu nghìn lượng bạc! Nếu lại cộng thêm chi phí gia công nữa vậy cái giá sẽ còn đắt hơn thế!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Xin hỏi Diêu đại nhân, bộ bàn ghế này ngươi lấy được từ đâu thế?”

“Cái này…” Diêu Chính á khẩu, không kìm lòng được mà nhìn về phía phu nhân nhà mình.

“Lâm ái khanh, ngươi nói là sự thật sao?” Nữ đế nhìn trái nhìn phải, hỏi trong sự nghi ngờ: “Bộ bàn ghế thoạt nhìn bình thường như vậy lại đáng giá sáu nghìn lượng bạc?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay thi lễ, nghiêm túc đáp: “Bệ hạ có thể phái người đi điều tra, vi thần tuyệt đối không có nửa lời dối trá!”

Nữ đế liếc mắt nhìn Diêu Chính, sắc mặt u ám hẳn đi.

“Còn cả trà này cũng không tầm thường đâu!”

“Trà này có vấn đề gì?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Trà này sinh trưởng trên Đại Hoàng sơn nước láng giềng, sau khi ngâm nước sôi, hương trà lan tỏa, thật lâu không tản đi, hơn nữa còn có công dụng nâng cao tinh thần, là một loại trà thuốc! Bởi vì sản lượng cực ít cho nên đặt biệt được người săn lùng! Một lượng hoàng kim một lạng trà nên còn được gọi là Kim trà! Loại trà này cho dù là rất nhiều quan to hay quý nhân đều không uống được đâu. Diêu đại nhân, ngươi lấy được từ đâu vậy?”

“Trà này… thật sự đắt như vậy sao?” Diêu Chính mang vẻ mặt kinh ngạc.

“Không tin ngươi có thể cho người đi điều tra, xem lời ta nói là thật hay giả!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

Sắc mặt của Diêu Chính tái hơn một phần, mà sắc mặt của Nữ đế cũng nặng nề hơn.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại chỉ ra vài chỗ nữa. Ví dụ như một bức tranh chữ được treo trên tường, một hòn giả sơn bày ở giữa sân, còn có một vài bộ phận nhỏ nữa…

Đều là mấy thứ trông có vẻ bình thường, hơi không để ý tới là sẽ bỏ qua mất, nhưng tất cả đều ẩn giấu huyền cơ, tổng giá trị phải lên đến bốn vạn lượng.

Sắc mặt của Diêu Chính đã sớm tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi tuôn rơi như mưa.

Nữ đế nổi giận đùng đùng, vỗ bàn đứng dậy: “Hay cho tên Diêu Chính nhà ngươi! Trẫm tin tưởng ngươi mới cho ngươi đảm nhiệm chức ngôn quan, giám sát các quan! Nhưng không ngờ bản thân ngươi cũng tham ô nhận hối lộ, ngươi… đáng tội gì hả?”

“Bệ hạ, oan uổng quá, vi thần cũng không biết rõ những thứ này!” Diêu Chính sợ hãi quỳ xuống cầu xin.

Nữ đế càng tức giận hơn: “Còn dám nói mình oan uổng?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Bệ hạ bớt giận, có khả năng Diêu Đại Nhân không tham ô, nhưng người dưới tay thì chưa chắc! Diêu đại nhân đọc sách thánh hiền, còn đảm nhiệm chức ngôn quan, có thể khống chế được mình, nhưng người dưới tay chưa chắc đã có khả năng tự chủ này! Dù sao thì quyền lực cũng có thể che mờ hai mắt người cơ mà!”