Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 10: Nhưng cố tình đem khoảng cách thổi đi rất xa(4)

1 ngày nghỉ cuối cùng lễ quốc khánh, sáng sớm Chu Y Y đã đi chuẩn bị hành lý, hành lý mang đi thì nhiều đến nỗi không có chỗ trống, đặc sản quê đã chiếm mất lấy một nửa khoang hành lí.

Hơn nữa Ngô Tú Trân là người mê tín, mỗi lầ cô rời nhà đi nơi khác, dù chỉ là đi du lịch ở thành phố kế bên, đều nhét vào va li của cô mấy trái táo, ngụ ý là trên đường đi sẽ luôn bình bình an an, thuận thuận lợi lợi. Đây cũng chỉ là muốn tốt cho cô, Chu Y Y tuy rằng không mê tín, nhưng cũng không từ chối.

Sắp xếp một lúc lâu, Lý Trú đã ở đã ở dưới lầu đợi cô khoảng nửa tiếng rồi, Chu Y Y vội vàng kéo va li đi xuống, Ngô Tú Trân đi phía sau cô cứ nhắc mãi: "Con mời nó vào đây ăn cơm đi, nhân tiện cho Dì Tiết nhìn luôn, con đi nhanh như vậy để làm cái gì, bọn mẹ sẽ không làm khó hắn đâu, sao con không hiểu chuyện gì hết vậy?"

"Để lần sau đi, chờ kì nghỉ lần sau đi về thì nói, ăn xong đợi một lúc nữa mới đi thì sẽ tắc đường."

Chu Y Y vội vã đi làm cho Ngô Tú Trân với Lý Trú chỉ kịp đối mặt nhau một cái, liền ngồi nhanh lên xe, ngồi vào ghế phụ, Chu Y Y dùng khẩu hình ý muốn bảo Tiết bùi lái xe đi.

Lý Trú lập tức đã hiểu lời nói của Chu Y Y, cười nói: "Bác gái, lần sau cháu có thời gian rảnh sẽ đến nói chuyện cùng bác với bác trai, hôm nay thời gian có chút gấp gáp, cháu không làm phiền đến hai bác nữa."

"Vậy con cùng Chu Y Y nhớ chú ý an toàn." Ngô Tú Trân vẫy vẫy tay, hốc mắt đỏ hồng, nói với CHu Y Y, "Lần này mà đi, lần sau trở về là tết âm lịch, đến lúc đó con lại thêm một tuổi, một năm chỉ có vài lần có thể nhìn thấy."

Cách cửa sổ xe, Chu Y Y thấy tóc bạc trên thái dương của mẹ, không biết vì sao cái mũi bất giác cay cay, vẫy tay với mẹ.

"Mẹ, đừng lo, mẹ vào nhà đi, bảo ba nhớ chú ý sức khoẻ, đừng lúc nào cũng uống rượu."

"Biết rồi, con không cần lo lắng cho ông ấy, chăm sóc tốt cho chính mình, đừng ăn nhiều cơm hộp."

Bầu không khí căng thẳng này làm cho Chu Y Y có chút phiền muộn, nhìn phong cảnh ngoài xe, tầm mắt dần dần mơ hồ, nói cho cùng, trong lòng vẫn không lỡ rời xa, lần này đi, phải mấy tháng nữa mới có thể trở về.

Xe đi đến tiểu khu, Chu Y Y còn đang khổ sở, tin nhắn của Ngô Tú Trân bỗng nhiên gửi đến:

【 không phải mẹ đã nói với con, tại sao hôm nay ra ngoài không trang điểm, nhìn con thất thố hơn cả đàn ông, mẹ sợ người ta thấy con chướng mắt, mẹ bị con làm cho tức chết rồi.】

......

Chu Y Y trong lòng còn có một chút cảm động liền bị tin nhắn này làm cho nghẹn lại.

Trên đường, thời điểm đi qua Bích Hành lâu, Chu Y Y kêu Lý Trú dừng xe, để cô đi xuống đón Chu Thiến.

Chu Thiến đã ở cửa tiểu khu đợi một lúc, xa xa nhìn thấy CHu Y Y trên chiếc xe Toyota màu đen đi xuống, nhìn bảng số xe là biết quê quán cũng ở đây.

Chờ Chu Y Y đến gần, cô mới trêu ghẹo nói: "Tiết Bùi đổi xe? hôm nay lái chiếc xe khiêm tốn như vậy."

"Tiết Bùi hôm qua có việc, đi trước rồi."

"vậy người trong xe là ai?"

Chu Thiến hiếu kì, đi về phía trước hai bước, híp mắt nhìn chằm chằm bóng người ở ghế điều khiển, mắt không chớp, đúng lúc này người trong xe quay đầu lại, nhìn về phía cô, đôi mắt Chu Thiến đột nhiên trừng to.

"Lớp phó? Đm, hai người các cậu là tình huống như thế nào đây?! Không phải đúng như tớ tưởng tượng chứ?"

Chu Y Y vội vàng che miệng cô lại.

Lược đi những chi tiết không đáng kể, Chu Y Y nhỏ giọng đem toàn bộ câu chuyện kể với Chu Thiến, mà Chu Thiến trừ bỏ khϊếp sợ ra vẫn chỉ có khϊếp sợ.

"Không nghĩ rằng, hoá ra ông tơ bà Nguyệt đã dẫn dắt hai cậu từ hồi cấp ba rồi."

"Đợi lát nữa trên xe đừng nói linh tinh."

"Biết rồi, yên tâm." Chu Thiến cười làm động tác khoá kéo ngậm miệng.

Dọc đường đi Chu Thiến an an phận phận, một câu cũng chưa nói, thỉnh thoảng đáp lại lời Lý Trú, cũng chỉ hỏi hắn một chút là công tác ở đâu, đề tài linh tinh thường ngày.

Cao tốc ngày quốc khánh so với lúc về quê lại càng tắc đường, Chu Y Y nửa còn lại của đoạn đường có hơi say xe, cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều, Chu Thiến nhìn cảm thấy khó chịu thay Chu Y Y, lại không biết làm như thế nào cho đúng, từ nhỏ Chu Thiến đã không say xe cũng không say máy bay, nên về phương diện này cô không hề có kinh nghiệm.

May mắn xung quanh đây có khu phục vụ, Lý Trú đi ngang qua còn cố ý dừng xe lại, Chu Y Y vừa xuống xe liền đi thẳng đến nhà vệ sinh nôn quên trời quên đất, mật cũng cho hết ra ngoài, yết hầu giống như bị thiêu đốt vô cùng đau và nóng rát, nuốt nước bọt cũng cảm thấy khó khăn.

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, bước chân của cô vô cùng nặng trĩu.

Trở lại trên xe, Lý Trú đã cho cô uống thuốc say xe.

Hắn đưa nước khoáng và đưa thuốc cho cô.

"Cậu trước tiên uống một ít thuốc say xe này đi, nửa tiếng nữa chúng ta lại xuất phát, đến lúc đó thuốc cũng có tác dụng rồi."

Chu Y Y duỗi tay nhận lấy, có chút ngượng ngùng, do dự, nói với hắn: "Rất xin lỗi, bởi vì tớ mà hành trình bị chậm trễ."

Lý Trú vội vàng nói: "không sao cả không sao cả, cậu đừng có gánh nặng tâm lí, hiện tại đường cao tốc vẫn còn tắc đường, ở trên đường không di chuyển được cũng rất khó chịu, chúng ta một lát nữa đi cũng tốt."

Chu Thiến ôm bả vai cô, cười nói: "Đúng vậy, không phải gấp, cậu đối với chúng tớ khách khí như vậy làm cái gì, xem chúng tớ đều là người ngoài sao."

Chu Y Y từ nhỏ rất sợ làm phiền đến người khác, sau khi lớn lỗi sợ đó lại càng nghiêm trọng, Chu Thiến nói như vậy cô cũng yên tâm chút bỏ gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc đến giờ ăn cơm, bọn họ ở cửa hàng tiện lợi tuỳ ý mua một chút đồ ăn, Chu Y Y không ăn gì, chỉ ăn một miếng bánh kem thì không ăn nổi nữa, nghĩ đến lộ trình còn những hẳn mấy trăm cây số nữa, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Ăn cơm chiều xong, bọn họ một lần nữa xuất phát.

Trở lại chỗ ngồi, Chu Y Y phát hiện Lý Trú mua một túi quýt, đặt ở bên cạnh chỗ ngồi của cô.

"Đây là?" cô tò mò hỏi.

Lý Trú bên cạnh quan sát kính chiếu hậu, tay lái xoay sang một bên, nói: "Tớ thấy trên mạng nói, say xe ngửi vỏ quýt, khả năng sẽ tốt lên một chút, cậu thử xem có đỡ hay không."

Nội tâm có chút xúc động, Chu Y Y nhìn bóng dáng hắn, nói câu cảm ơn.

Câu "cảm ơn" này nói rất chân thành, tai sau của Lý trú đỏ lên, ngữ khí chậm lại nhẹ nhàng nói với Chu Y Y: " Cậu trên xe cố gắng ngủ một chút, đợi lát nữa đến nơi tớ sẽ gọi cậu."

"Được."

Chu Thiến quan sát động thái của hai người, một câu lại một câu, không khí rất vi diệu, bằng kinh nghiệm yêu đương nhiều năm, hai người này chắc chắn có tình cảm. Bất kể về khía cạnh nào, bọn họ đều rất hợp nhau.

Chu Y Y thử theo phương pháp của Lý Trú, bóc một góc vỏ quýt ra đặt ở mũi ngửi ngửi, hình như cũng có chút hiệu quả, ít nhất không cảm thấy ghê sợ như vừa nãy.

Cô mang tai nghe chuẩn bị đi ngủ, lúc đang mơ mơ màng màng, có người gọi điện thoại cho cô, làm cho cô thức giấc.

Cầm lấy di động thì thấy, là Tiết Bùi.

Lúc tiếp điện thoại, Chu Y Y còn mang theo chút oán giận.

"Có việc gì thế?"

"Đến đâu rồi?" Tiết Bùi hỏi.

"Bình Hồ."

"Mới đến Bình Hồ? Hôm nay tắc đường vậy sao?"

Chu Y Y lười trả lời, chỉ ừ một tiếng liền muốn cắt đứt điện thoại.

Chắc là Tiết Bùi đã nhận ra điểm khác thường của cô, thanh âm nghiêm túc lên không ít, không còn lấy lệ như vừa rồi.

"Lại say xe?"

Tiết Bùi rất hiểu Chu Y Y, cô đi xe đường dài thường xuyên bị say xe, nhẹ thì choáng váng đầu óc, nghiêm trọng thậm trí sẽ bị nôn mửa, cho nên trên xe của anh vẫn luôn chuẩn bị cho cô thuốc chống say với miếng dán trị say xe, còn có cả các loại thuốc mỡ linh tinh, để tránh trên đường cô cảm thấy không thoải mái.

"Ừ, có hơi say." Chu Y Y trả lời.

"Đã uống thuốc chống say chưa, cậu có còn nhớ loại thuốc bình thường cậu hay dùng không?" Tiết Bùi nói xong lại cảm thấy lời nói rất vô ích, khẳng định là nơi rừng núi hoang vắng này sẽ không mua được.

Chu Y Y tay trái gõ cửa sổ xe, thanh âm anh ách nói: "Đã uống rồi."

Nghe thấy thanh âm buồn bã ỉu xìu của cô, Tiết Bùi có thể cảm nhận được Chu Y Y khẳng định đang rất khó chịu, từ buổi dã ngoại tốt nghiệp cấp 3 cô ngồi xe bị nôn mửa toát mồ hôi lạnh, Tiết Bùi mỗi lần cùng cô đi xa nhà sẽ đều chuẩn bị thuốc say xe cùng thuốc mỡ cho cô.

Thật ra sáng nay khi thức dậy anh đã nhớ đến việc này, mà không biết bản thân thấy khó xử cái gì mà không gọi điện thoại nhắc nhở cô.

Dường như là chứng minh cái gì.

Tiết Bùi bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, Chu Y Y còn tưởng rằng do trên đường cao tốc tín hiệu không tốt, đang định ngắt điện thoại, bỗng nhiên nghe được tiếng thở dài đầu điện hoại bên kia, ngữ khí ôn nhu lại mang theo một chút oán trách, anh nói: "Chu Y Y, về sau không có tớ cậu phải làm sao bây giờ. Ngồi xe thôi cũng không tự mình chăm sóc bản thân."

Chu Y Y ngơ ngẩn một chút, lúc này người trầm mặc biến thành cô.

"Cậu nghỉ ngơi một chút đi, đến nơi thì gọi điện cho tớ." Tiết Bùi dừng một chút, trước khi cúp điện thoại còn nói thêm một câu: "Lần sau đừng ngồi xe người khác, để không có chuyện gì xảy ra."

Say cuộc điện thoại này cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến tất cả những chuyện linh tinh khác, gió từ ngoài xe luồn vào, sợi tóc phiêu đãng trong gió, giống như có cái gì đó bị gió thổi tan.

Trở lại Bắc Thành, đã là 10 giờ tối.

Bởi vì thời gian đã quá muộn, Chu Thiến quyết định ở phòng thuê của CHu Y Y nghỉ một buổi tối, Lúc xuống xe, Chu Thiến làm mặt quỷ với Chu Y Y, đôi mắt liên tục nhìn về phía xe của Lý Trú, Chu Y Y có chút ngốc, hoàn toàn không không hiểu được ý biểu đạt của Chu Thiến.

Chu Thiến thở dài, đem cô kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cậu không có lương tâm, người ta lái xe 6 đến 7 tiếng đồng hồ đưa cậu về, sao cậu không mời hắn lên nhà ngồi? tốt xấu gì cũng nên mời người ta gói mỳ chứ."

Chu Y Y tự hỏi hai giây, cảm thấy Chu Thiến nói có lý.

Cô chần chừ hồi lâu nói với người trên xe: "...... Lý Trú, nếu không cậu lên trọ tớ ăn chút gì đó đi?"

"Được đó, tớ đây không khách khí đâu."

Lý Trú cười gật đầu.

Chu Thiến đề nghị Chu Y Y mời Lý Trú ăn mì gói, ngữ cảnh nói ra câu này, "Mì gói" chẳng qua là cách gọi khác mà thôi, cô không nghĩ tới trong trọ Chu Y Y cũng chỉ còn dư lại mấy gói mỳ. Trước kì nghỉ quốc khánh, bởi vì sợ đồ ăn đến hết nghỉ lễ sẽ bị hỏng, Chu Y Y đã dọn sạch tủ lạnh, đến trứng gà cũng không còn thừa lại.

May mắn trong va li của Chu Thiến mẹ cô buổi sáng có nhét vào cho cô một nửa con vịt, dưới tình cảnh này có thể đem ra sử dụng.

Mười phút sau, trong bếp truyền đến tiếng vặn mở bếp gas, rất nhanh mùi hương đã Lan ra đến phòng khách.

Lúc này, Chu Y Y đang ngồi ở phòng khách xem TV có chút đứng ngồi không yên, nhìn về phía Chu thiến.

"Cậu nói xem, tớ hẳn là phải vào giúp đỡ hay không?"

"Không cần, cậu đã quên lớp phó vừa nói cái gì sao," CHu Thiến bắt chước lời nói vừa rồi của Lý Trú, cất giọng nói, "Cậu cùng Chu Thiến ngồi xem TV đi, Một chút việc nhà này mình tớ làm là được."

"Không thể không nói, lớp phó của chúng ta quả thật là hiền lương thục đức, lên cửa lên nhà." Chu Thiến lại cảm khái một câu.

Ăn xong cơm tối, Lý Trú chuẩn bị lái xe trở về, thời gian đã gần 12 giờ rồi, Chu Y Y tiễn hắn xuống lầu, đèn ở hiên không biết là hỏng khi nào, cô ở phía sau bật đèn pin chiếu đường cho hắn, hàng hiên nhất thời im lặng, chỉ còn lại những tiếng bước chân.

Lý Trú ngẩng đầu mắt đen nhánh nhìn vào dây tóc cảu bóng đèn: "Hôm nào tớ đến đây giúp cậu đổi đèn khác."

Chu Y Y liên tục xua tay: "Không cần không cần, tầm hai ngày nữa chắc chắn sẽ có người đến đây để sửa, tớ lần trước đã phản ánh với chủ nhà rồi, khả năng do quốc khánh mọi người nghỉ hết, nên không qua đây sửa được."

Lý Trú bước chân thong thả, quay đầu lại nhìn cô.

"Sợ làm phiền đến tớ?"

Chu Y Y lắc đầu: "Không phải."

"Thật sao?"

"Thật."

Lý Trú nở nụ cười, cũng không vạch trần cô, tiếp tục đi về phía trước.

Tới dưới lầu, Lý Trú kêu Chu Y Y không cần tiễn, CHính hắn tự đi là được, nhưng Chu Y Y vẫn cảm thấy phải có lễ nghĩa, liền tiễn hắn một khoảng xa, cô cân nhắc xem có nên nói lời cảm tạ hay không: "Hôm nay cậu vất vả rồi, dọc đường lái xe lâu như vậy, vốn dĩ muốn mời cậu ăn một bữa cơm, kết quả cuối cùng vẫn là cậu nấu cơm cho tớ với Chu Thiến, tớ không biết nên cảm tạ cậu thế nào nữa."

Lý Trú đột nhiên xoay người, xoa xoa tóc cô.

Động tác thân mật này làm Chu Y Y cứng đờ trong nháy mắt, cô thừa nhận cô không có thói quen thể hiện hành động thân mật nam nữ.

Lý Trú: "Nếu cậu muốn cảm ơn tớ, tớ muốn cho cậu một chút yêu cầu."

"Hả?"

"Hôm nào có thời gian thì bộc lộ tài năng nấu nướng cho tớ, thế nào?"

Chu Y Y ngẩn người, cười nói đáp lại: "được, chẳng qua tớ nấu cơm rất khó ăn, cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi."

Lý Trú ý cười càng đậm: "Cậu nói như thế, tớ càng muốn nếm thử có thật sự khó ăn như vậy hay không."

......

Sau khi tiễn Lý Trú về, Chu Y Y quay lại lầu, Chu Thiến đã nằm ở trên sô pha ngủ rồi, Chu Y Y kêu cô đi tắm rửa, cô hừ hừ nửa ngày mới chịu đứng dậy đi về phòng tắm, suýt chút nữa quên không lấy quần áo.

Có lẽ là trên đường đi đã quá vất vả mệt nhọc, hôm nay Chu Thiến nằm xuống gối một phát là đã ngủ rồi, mà Chu Y Y không biết vì sao lại mất ngủ đến tận nửa đêm, nghĩ đến ngày hôm sau lại phải bắt phương tiện công cộng, Chu Y Y vừa lo âu vừa ngây ngốc nhìn trần nhà.

Càng nóng vội càng không ngủ được.

Bóng đêm như nước, Ánh trăng ngồi cửa sổ chiếu vào, trên sàn nhà là ánh trăng nhàn nhạt, trằn trọc đến nửa giờ sau, CHu Y Y nhẹ nhàng kéo chăn mỏng ra, đứng dậy đến chỗ máy lọc nước trong phòng khách đổ một ly nước nóng, nước nguội cô liền uống một viên melatonin. (melatonin: thuốc chữa mất ngủ và điều hoà giấc ngủ)

Melatonin luôn luôn hữu dụng với cô, mỗi lần mất ngủ sau khi làm việc cô đều dựa vào melatonin, không bao lâu, cơn buồn ngủ như thuỷ triều đánh úp lại, mí mắt cô càng ngày càng nặng, sau đó tựa như rơi vào lốc xoáy thời gian, những giấc mơ nhỏ vụn ập đến, một giấc mơ này rồi lại giấc mơ khác quấy dày, giống như một trò chơi ghép hình không có quy tắc.

Ở trong mộng, cô quay lại thời cấp 3.

Không gian, thanh âm ồn ào của người ngoài hành lang.

CÔ bị thầy CHu gọi lên văn phòng, người đàn ông thường xuyên ăn mặc phong cách Tôn Trung Sơn trong tay cẩm một bức thư màu hồng nhạt. Cô liền nhận ra, đó là thư tình cô viết cho Tiết Bùi.

Lòng bàn tay cô nắm chặt, không biết vì sao thư tình cô viết cho Tiết Bùi lại ở trong tay của thầy Chu.

Không cho cô thời gian để phản ứng lại, tại không gian văn phòng nhỏ hẹp, Chu Vĩnh Cường đem từng câu từng chữ những câu trong thư tình đọc ra, ngắn ngủi có hai phút nhưng cô cảm tưởng như dài hết cả thanh xuân, còn chưa có đọc xong, mặt cô đã đỏ bừng, móng tay đâm vào thịt lòng bàn tay, tim đau nhói.

"Tiết Bùi tương lai muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, em thì sao? thành tích hiện tại của em, thi hai bài là đủ rồi," thầy rút ra hai bài thi từ một sấp giấy thật giày, "Đây là bài thi của Tiết Bùi, đây là bài thi của em, em tự mình nhìn xem chênh lệch lớn như thế nào, con đường về sau đi như thế nào chính bản thân còn chưa rõ, chỉ nghĩ đến những điều lãng mạn, so với thành tích thi đại học còn quan trọng hơn......"

Một khắc kia, Chu Y Y cảm thấy sự tra tấn đáng xấu hổ nhất trên thế giới không khác hơn điều này là bao.

Cô rất muốn biện hộ cho bản thân, trong mắt cô không chỉ có tình yêu lãng mạn, cô cũng đang nỗ lực học tập, nhưng có một số việc, nỗ lực cũng vẫn chỉ là vô dụng.

Tiết học toán ngày hôm sau, Thầy Chu trước mặt toàn thể học sinh, nói: "Có một số bạn học nữ trong lớp, phải chú ý lời nói và việc làm của chính mình, trường học cấm yêu đương sớm, không được phạm vào những điều vô bổ đó nghe chưa? không chỉ làm ảnh hưởng đến học tập của chính mình, còn làm ảnh hưởng đến thành tích ưu tú của những bạn học khác."

Chu Thiến tặc lưỡi hai tiếng, ở dưới viết cho Chu Y Y một tờ giấy: "hình như lại có người viết thư tình cho Tiết Bùi, lại bị Thầy Chu bắt được."

Cả một buổi học Chu Y Y đều không ngẩng đầu lên.

Nhưng tình cảm thời thiếu nữ không dễ dàng bị bóp chết như vậy, sau một tháng suy nghĩ kĩ càng, suy nghĩ cẩn thận, giai đoạn hiện tại cô cùng Tiết Bùi mục tiêu chủ yếu chính là học tập thật tốt để thi được đại học, cô quyết định chờ sau khi thi xong đại học, cô lại biểu đạt tâm ý với Tiết Bùi, dù sao thời gian vẫn còn dài.

Rất nhanh đã đến kì nghỉ hè, Chu Y Y ở nhờ trong nhà Tiết Bùi, đem hết đồ dùng sinh hoạt của bản thân dọn đến.

Bởi vì Ngô Tú Trân cùng Chu Kiến Hưng cùng nhau đi du lịch, Chu Viễn Đình cũng đi trại hè cùng các bạn cùng lớp, chỉ để lại cô ở nhà một mình, Ngô Tú Trân có chút không yên tâm, nhờ đem Chu Y Y đến nhờ cậy Dì Tiết.

Vì vậy cô ngây ngốc ở nhà Tiết Bùi hai tháng, cô cùng Tiết Bùi hầu như mỗi ngày đều ngây ngốc cùng nhau, Tiết Bùi dạy cô làm bài tập, cùng cô chơi game, xem phim, vì cùng Tiết Bùi dính ở bên nhau, Cô còn theo Tiết Bùi đi học một khoá đàn violon, khoá Olympic toán, khoá thư pháp, tuy rằng cô đối với những thứ này dốt đặc cán mai, việc làm duy nhất chỉ có thể ngồi bên cạnh Tiết Bùi.

Có một ngày, Tiết Bùi nói muốn mang đi chơi game anime, cô còn cố ý thay một bộ quần áo thật đẹp, nhưng đi tới đó cô mới biết được, không chỉ có một mình cô.

Đó là Chu Y Y lần đầu tiên gặp Giang San Văn, ngũ quan xinh đẹp lại diễm lệ, mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, váy dài, lộ ra một đôi lại trường lại thẳng chân, ở trong đám người trắng đến sáng lên.

Chu Y Y lặng lẽ nhìn bóng dáng của mình được in lên cửa sổ sát đất, một hồi cũng không bắt gặp gương mặt đặc biệt nào của người qua đường, đều là diện mạo thường gặp trên đường nhất, không cao không gầy không lùn cũng không mập, tất cả đều bình thường như vậy, không có bất kì ấn tượng nào, bị ném vào trong một đám người thì sẽ không thể nhận ra được.

Nếu nói Giang San Văn là công chúa, thì cô chính là một nhân vật không có họ tên, cũng không có lời kịch nào của người qua đường, cùng lắm sự tồn tại của cô là để chứng kiến kết cục tốt đẹp của công chúa cùng vương tử mà thôi.

Cô hôm nay tỉ mỉ chọn lựa váy, vào giờ phút này lại thấy chiếc váy này rẻ như vậy, cô thừa nhận, một khắc kia có một cỗ xấu hổ phát sinh trong lòng cô.

Tiết Bùi còn giới thiệu cho cô, anh nói rằng anh quen với Giang San Văn ở cuộc thi thành phố môn tiếng anh.

"Người này chính là em gái hàng xóm mà thường xuyên cậu nhắc tới?" Giang San Văn hỏi.

"Đúng vậy, có phải mới nhìn thì thấy hơi ngốc không?" Tiết Bùi cười thành tiếng, thấy Chu Y Y ngốc ngốc, liền giới thiệu cho cô: "Giang San Văn, bạn gái của tớ."

Ba chữ" bạn gái này" làm CHu Y Y ý thức được rằng hoá ra bên người của Tiết Bùi không chỉ có bạn bè người thân mà còn có cả bạn gái , từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Giờ phút này, cô bổng nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn thầy Chu, may mắn vì ông ấy đã tịch thu bức thư tình kia, nếu không hiện tại cô đã trở thành một trò cười lớn rồi.

Chạng vạng ngày hôm đó, cô từ cửa sổ lầu 2 nhìn xuống dưới, Tiết Bùi cùng Giang San Văn đang đứng ở tiểu khu cửa hương chương dưới tàng cây hôn môi, tình yêu thời thiếu niên, luôn là những biểu đạt thuần tuý nhưng nồng cháy như vậy, mãnh liệt và nóng bỏng.