Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 53: Món quà (2)

“Chị, hôm nay chị sao mà tốt với em thế, em thật sự thụ sủng nhược kinh a.”

Thấy Chu Y Y không thèm đáp lại.

Chu Viễn Đình lại hỏi:

“Chị thích phần thưởng nào, em đảm bảo thắng để mang về cho chị.”

Chu Y Y thật sự nghiêm túc chọn, cuối cùng chỉ vào phần thưởng khó nhất: một con gấu bông mặc váy cưới ôm bó hoa.

Chủ quán nói, phần thưởng này cần bắn trúng tích lũy 10 lần mới có được.

Trò chơi thoạt nhìn thì dễ, nhưng khi chơi lại không hề đơn giản, chưa kể khoảng cách thiết kế quá xa, khó mà ngắm trúng. Chu Viễn Đình bắn hết 10 lượt mà chỉ trúng 2 lần. Chu Y Y đứng bên cạnh vừa cười nhạo vừa xem náo nhiệt.

Tiết Bùi liếc nhìn cô, khuôn mặt cô pha lẫn chút nụ cười khiến anh không khỏi chú ý.

Cuối cùng, Chu Viễn Đình dùng hết 20 lượt, tổng cộng chỉ bắn trúng 5 lần.

Cậu buồn bã ra mặt, trên đường về còn phàn nàn:

“Nhất định là do súng có vấn đề, cái này súng nhẹ quá, chẳng có cảm giác gì cả.”

Chu Y Y: “...”

Đoàn người đi đến ngã tư, điện thoại của Tiết Bùi bỗng nhiên vang lên.

Anh dừng lại, ra ven đường nghe máy, nói chuyện bằng tiếng Pháp khiến Chu Y Y chẳng hiểu một chữ nào.

Vài phút sau, anh cúp máy và nói với hai chị em:

“Hai người về trước đi.”

Chu Viễn Đình thắc mắc:

“Thế còn anh?”

“Anh có một số văn kiện cần xử lý. Nhà bà ngoại em chưa có mạng, giờ anh chỉ có thể ra tiệm net. Hai người cứ về trước, đừng để trễ thời gian.”

“Vậy được.”

Chu Viễn Đình có vẻ không vui, bĩu môi.

Thật ra cậu cũng muốn đi tiệm net chơi một chút, nhưng vì chị mình không biết lái xe nên đành phải theo về.

Trước khi đi, cậu còn hỏi:

“Đúng rồi, anh Tiết Bùi, anh nhớ đường về chứ?”

Tiết Bùi gật đầu:

“Ân, đại khái nhớ được.”

Trí nhớ của anh luôn tốt, nhớ đường không phải chuyện khó khăn.

Chu Y Y dường như không để tâm anh về khi nào, chẳng hỏi han gì, chỉ bảo Chu Viễn Đình:

“Đi thôi, về nhà nhanh, trời sắp tối rồi.”

Hai tiếng sau, khi Tiết Bùi từ thị trấn trở về, trời đã tối hẳn.

Mẹ Tiết thấy anh trở về thì yên tâm, vì đường xá ở đây phức tạp, bà còn lo anh không tìm được đường. Ban nãy, bà đứng đợi một lúc lâu ở đầu thôn, gọi điện nhưng anh không bắt máy, chắc là không có sóng.

Vừa nói, bà vừa đi vào bếp:

“Thôi, về là tốt rồi. Để mẹ hâm nóng đồ ăn. Sao giờ này mới về, chắc đói lả rồi.”

Chu Kiến Hưng cũng góp lời:

“Vừa nãy, chú với mẹ cháu còn tính lái xe đi tìm cháu đấy.”

“Có chút văn kiện cần xử lý, làm mọi người lo lắng rồi. Trên đường về không có tín hiệu ạ.” Tiết Bùi cởϊ áσ khoác, đặt lên ghế sofa, hỏi tiếp:

“À mọi người ăn cơm chưa?”

Mẹ Tiết đáp:

“Ăn cả rồi. Tối nay Y Y nấu đấy, làm nguyên một bàn lớn, rất tỉ mỉ. Còn để phần món con thích, lát nữa ăn nhiều vào nhé.”

“Vậy ạ?”

Tiết Bùi mỉm cười, nhưng không thấy bóng dáng Chu Y Y trong phòng khách. Trên ghế sofa chỉ có chiếc áo lông trắng, anh nhận ra đây là áo đôi mà cô và Lý Trú từng mặc.

Sắc mặt anh lạnh đi một chút.

Đúng lúc đó, Ngô Tú Trân từ bếp đi ra, hỏi:

“Tiết Bùi, chuyến về quê lần này có làm ảnh hưởng công việc của con không?”

“Không đâu, chỉ vài việc nhỏ, con xử lý xong rồi.”

“Vậy thì tốt.”

“À, tay con đang cầm cái gì thế kia?”

Tiết Bùi dịu dàng hơn, nhìn con gấu bông nhỏ trong tay mình rồi đáp:

“ Cái này cháu muốn cho Y Y.”