Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 18: Bóng đèn(3)

Tuyết rơi liên tục đã vài ngày, cho đến trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán một ngày, thời tiết mới thoáng tốt lên.

Chu Y Y và Lý Trú lên kế hoạch lái xe đến thành phố kế bên để vui chơi. Có một xưởng gốm thủ công mới khai trương mà Lý Trú dường như rất hứng thú. Cả hai đã chuẩn bị sẵn hành trình từ sớm: đầu tiên sẽ ghé ăn tại một quán đồ Nhật nổi tiếng, sau đó đến xưởng gốm để tự tay làm các sản phẩm thủ công. Buổi chiều, hai người đi dạo ở chợ xuân, hy vọng có thể tìm được vài món đồ nhỏ thú vị, có thể dùng làm quà tất niên cho Chu Viễn Đình.

Hành trình quá phong phú khiến người ta cảm thấy một ngày như gói gọn ba ngày.

Dự định xuất phát vào lúc 11 giờ, Chu Y Y đã dậy sớm để trang điểm nhẹ nhàng. Tuy nhiên, ngay trước khi chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên có chuông điện thoại.

Chu Y Y bị gọi trở về công ty tăng ca, kế hoạch ban đầu bỗng bốc hơi. Đồng nghiệp trong nhóm chat riêng thì than thở rầm trời, nhưng trong nhóm chung của bộ phận, mọi người lại đồng loạt trả lời: "Được rồi".

Trên đường đi làm bằng tàu điện ngầm, Chu Y Y đã gửi tin nhắn thoại giải thích với Lý Trú. Dù Lý Trú rõ ràng có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo cô tập trung vào công việc và hẹn lần sau rảnh sẽ cùng đi.

Khi đến công ty, Chu Y Y mới phát hiện không chỉ có mình cô bị gọi quay lại, mà gần như cả tổ đều bị triệu tập.

Nguyên nhân lần này là do hiệu quả của hoạt động mở rộng nhân dịp Tết Dương lịch lần này quá kém, doanh số bán hàng hoàn toàn không đạt được tiêu chuẩn mà cấp trên đề ra. Tối qua, sếp lớn cùng các lãnh đạo cấp cao đã nổi giận, và hôm nay, cơn giận đó lan xuống tầng lớp nhân viên cấp dưới như họ.

Việc tăng ca là điều khó tránh khỏi. Trong buổi họp, mọi người lần lượt bị mắng một trận, đặc biệt là bộ phận kinh doanh bị chỉ trích thậm tệ nhất. Chu Y Y nghe mà hoảng hốt, đến khi đến lượt mình, cô chỉ biết cúi đầu suốt cả buổi, không dám phản bác lấy một câu.

Lúc này, nói càng nhiều thì sai càng nhiều.

Ở những doanh nghiệp vừa và nhỏ như của họ, phân chia chức năng công việc thường không rõ ràng. Thông thường, một người phải đảm nhiệm nhiều vai trò. Chu Y Y tuy giữ vị trí chuyên viên kế hoạch, nhưng ngoài việc viết kế hoạch hoạt động và nội dung cho mạng xã hội, cô còn phải phụ trách kết nối với các KOL và chạy đôn chạy đáo lo liệu cả công việc trên dưới công ty.

Cả ngày hôm nay, Chu Y Y đã gửi vô số tin nhắn trên các mạng xã hội như Weibo, Douyin, và những nền tảng khác để liên lạc với các KOL, nhưng không ai phản hồi cô.

Đây cũng là chuyện bình thường. Các công ty như của họ, chuyên về các sản phẩm thể thao, phụ kiện trang sức loại hai, lại ít kinh phí, nên dù họ cố gắng tiếp cận các KOL có lượng fan lớn, nhưng những người nổi tiếng đó lại lười để ý đến họ.

Bình thường Chu Y Y đều sẽ không vội như vậy, nhưng tình huống lần này đặc biệt, nếu trước cuộc họp sắp tới cô vẫn không cải thiện việc này, vậy không biết giải thích với giám đốc cái gì.

Một người kế hoạch viên trẻ khác đã rơi vào trạng thái bỏ cuộc, ngồi trước máy tính với vẻ mặt mệt mỏi, mất tinh thần. Cô ấy nhìn thấy Chu Y Y vẫn tiếp tục nỗ lực, kiên trì tìm kiếm cơ hội và gửi tin nhắn trong khi mọi thứ xung quanh có vẻ bế tắc liền nói: "Như vậy không phải cách a, có lẽ chị cần nhờ một vài người bạn giúp giới thiệu hoặc kết nối với KOL khác. Chúng ta nên báo cáo kết quả công tác trước, rồi tìm cách liên lạc với họ."

Cơ hồ trong một giây, Chu Y Y đã nghĩ ngay đến một cái tên. Người này có mối quan hệ rộng rãi trong giới, chắc chắn sẽ biết hoặc có thể kết nối với những người cô cần.

Theo bản năng cô click mở khung chat với Tiết Bùi, nhưng Chu Y Y nửa ngày chưa gõ ra một chữ.

Do dự vài giây, cô xoa xoa huyệt Thái Dương, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn đi.

Vẫn là không nên làm phiền anh.



Kỳ nghỉ Nguyên Đán của Tiết Bùi là ở bệnh viện, liên tiếp nằm ba ngày, trong không khí đều là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.

Từ ngày sau khi rời khỏi nhà Y Y, hôm sau Tiết Bùi liền lên cơn sốt cao, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, Chu Khi Ngự đi đến nhà anh liền nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt nằm ở trên giường, kêu thế nào cũng không tỉnh, thực sự sợ hãi, lập tức đem anh đến bệnh viện.

“May mà tôi biết mật mã chung cư của cậu, nếu không thì mạng của cậu cũng chỉ có thể nằm yên ở đó mà thôi.”

“Làm gì lớn chuyện như vậy.”Tiết Bùi cười cười, màu môi vẫn tái nhợt.

Chu Khi Ngự nhớ tới ngày hôm đó vẫn có chút sợ, Tiết Bùi nằm nghiêng trên giường, eo cong nhẹ, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đến cả mạch máu cũng mờ nhạt có thể nhìn thấy. Trán anh toát ra những giọt mồ hôi trong suốt, toàn thân như vừa mới được vớt ra từ trong nước. Lông mi dài như cánh bướm rung động, đôi môi hắn mấp máy, nói ra những lời gì đó, nhưng thanh âm yếu ớt đến mức như một vật quý giá sắp vỡ.