Tô Tam Lang cầm bạc, liền chạy tới nhà đại phu già trong thôn , vội vàng nói: "Ngô đại phu người mau đến nhà ta cứu hài nhi nương của ta, nàng sinh tứ muội, sau đó vẫn chảy máu không ngừng".
Ngô đại phu là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, ông cụ đến thôn từ ba năm trước, ông cụ có y thuật và sống trong thôn. Mọi người có đau đầu đều nguyện ý đi tìm ông cụ khám. Tô Tam Lang, lấy tất cả những đồng xu nhét hết vào tay của Lão Ngô.
Lão Ngô nhìn đồng tiền trên còn mang theo một chút vết máu khô, liếc nhìn Tô Tam Lang sau đó nói: “Lão phu mặc dù không giỏi xem bệnh cho nữ nhân, nhưng nhìn ngươi lo lắng như thế chúng ta cùng đi xem đi."
Lão Ngô quay đầu đi lấy hòm chữa bệnh, đi theo Tô Tam Lang ra cửa. Tô Tam Lang đi rất nhanh, có thể thấy được ông sốt ruột cỡ nào. Lão Ngô không khỏi nhìn Tô Tam Lang nhiều lần, đó là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, trên người mặc rất nhiều xiêm y có quá nhiều miếng vá, giày trên chân đều rách một lỗ. Lưng hơi gù, ngược lại nhìn không ra dáng yêu nương tử.
Đi theo Tô Tam Lang đến Tô gia, vừa lúc gặp Vương thị đang đánh Tô Tam Muội. "Đánh chết con khốn ngươi, đồ nhà bà mà mày cũng dám trộm, phi…..”.
Tiếng chửi của Vương thị tràn đầy hung ác. Tô tam muội đau đớn nhảy dựng lên, khóc lóc van xin: "Nãi nãi, con sai rồi, xin đừng đánh con..."
“Nương”. Tô Tam Lang đau lòng, Vương thị đánh Tô Tam muội, không phải loại trừng phạt nhẹ nhàng, mà là cầm gậy gộc, mỗi một cái đều dùng sức, Tô Tam muội bị bà ta níu tóc, không ngừng giãy dụa, không ngừng chạy, Vương thị vừa đánh vừa mắng. Tô Tam Lang gọi một tiếng: “nương” khiến Vương thị buông tay, Tô Tam muội lập tức chạy tới bên người Tô Tam Lang, khuôn mặt giàn giụa nước mắt nhưng nàng không dám nói xấu Vương thị.
Tô Tam Lang đau lòng, nhưng chỉ có thể tạm thời đem Tô Tam Muội đặt sang một bên, nói với lão Ngô: "Ngô đại phu, người đi theo ta bên này”.
Lão Ngô gật đầu, đi theo Tô Tam Lang vào hậu phòng. Đẩy cửa ra, bên trong tối om, mùi máu tanh nồng nặc. Lão Ngô khom lưng đi vào, Tô Tam Lang dắt Tô Tam Muội Lo lắng đi theo phía sau.
Triệu thị nằm trên giường hôn mê, lão Ngô bắt mạch cho bà, ông cụ mở miệng nói: "Là xuất huyết quá nhiều dẫn đến suy nhược, trước châm kim cho ngươi cầm máu, nhưng còn phải dùng một ít thuốc mới được. Thân thể này cũng quá yếu, muốn nàng còn sống, về sau không thể sinh, nếu sinh, chính là một chữ chết”.
Mạch tượng của Triệu thị, thật sự là quá suy yếu, giống như thể đó là một phép lạ có thể chống đỡ cho đến khi ông đến thật sự là kỳ tích. Nhưng thân thể đã cạn kiệt, về sau muốn sinh khẳng định là không thể sinh.
Tô Tam Lang nghe xong, không có cảm xúc gì với Triệu thị, mà thở dài một cách vui vẻ: "Chỉ cần hài nhi nương bình an là tốt rồi”.
Không thể sinh, vậy thì không sinh, bà vì ông mà sinh. Không phải ông không có con trai,ông không có quyền trách cứ, đây là số phận của ông. Lão Ngô nghe ông nói, một bên châm kim cho Triệu thị vừa nói: "Hài nhi nương của ngươi xem như nhặt về một cái mạng. Nếu trễ một chút, ngay cả thần tiên cũng không còn cách nào xoay chuyển tình thế, lát nữa ngươi theo ta trở về lấy chút thuốc nấu cho nàng uống, nàng rất yếu, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng hai tháng”.
Thân thể Triệu thị xương cốt cực kém, mang thai sinh nở cực kỳ gầy , vừa bắt mạch ông ấy đã biết thường xuyên chịu đói, trên mặt không có một chút huyết sắc, bản thân nền tảng cũng không tốt, người nhà này cũng không đơn giản, cũng không biết sống tốt hay không tốt.
Tô Tam Lang nghe xong, âm thầm siết chặt nắm đấm lên tiếng: "Cảm ơn Ngô đại phu, ta biết rồi”.
"Con gái nhỏ của ngươi tỉnh rồi." Lúc lão Ngô rút châm cho Triệu thị, phát hiện Tô Tiểu Lộc tỉnh lại, đứa bé vừa mới sinh ra rất đáng yêu, tỉnh lại cũng không khóc không nháo, ánh mắt tựa hồ đang nhìn hắn. Nhu thuận như thế, lão Ngô không khỏi cười cười, là một tiểu hài tử ngoan.
Tô Tam Lang nhìn qua, ánh mắt Tô Tiểu Lộc cũng nhất thời nhìn về phía Tô Tam Lang, tầm mắt mặc dù có chút mơ hồ, nhưng Tô Tiểu Lộc vẫn nhận ra. Nam nhân này là cha nàng. Nàng tỉnh lại một hồi, nghe được cuộc đối thoại giữa cha nàng và đại phu, trong lòng đối với đôi phu thê này, cũng có ấn tượng tốt. Tình cảnh trong nhà rất khó khăn, nhưng cha nương đều là cha nương tốt. "Tứ muội ngoan, đừng khóc, lát nữa cha sẽ cho con uống nước đường".
Sự đáng yêu của Tô Tiểu Lộc, gần như khiến trái tim Tô Tam Lang mềm nhũn, không biết vì sao, ông cảm giác đứa con gái nhỏ mới sinh này tựa hồ có thể nghe lời. Giống như hiểu được những gì ông nói. Sinh ra mấy canh giờ không ăn cái gì, cũng không khóc nháo, nhìn ông, ngáp một cái rồi nhu thuận nhắm mắt lại ngủ.
Tô Tiểu Lộc lại ngủ, chủ yếu là nàng cảm giác đói bụng, nhưng lúc này khẳng định không có gì ăn, vẫn là ngủ, ngủ sẽ không đói bụng. Nói ngủ, kỳ thật cũng không phải thật sự ngủ, mà để cho ý thức của mình tiến vào không gian tiếp nhận sự rửa tội của linh khí. Tô Tiểu Lộc đã chấp nhận thực tế là xuyên không. Huống chi, nàng còn có một không gian, hiện tại cũng không hữu dụng lắm, nhưng nàng sẽ lớn lên, có thể đi lại chạy nhảy, sẽ rất có ích.
Tiến vào không gian, giống như linh hồn của nàng tới không gian,thân thể ngủ say bên ngoài không gian. Nàng vừa không cần lo lắng bị người phát hiện lại có thể thu dọn vùng đất của không gian bằng cách ngủ thật sự là vui vẻ.
"Thật sự rất đáng yêu, lão phu sống hơn sáu mươi năm, chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngoan như vậy”. Lão Ngô vốn tưởng rằng có người nói chuyện, đứa bé sẽ khóc nhưng ông không thể không nhìn nhiều lần.
Tô Tam muội nhỏ giọng nói: "Cha, vừa rồi Tứ muội khóc không ngừng”.
Tô Tam Lang nhất thời có chút khẩn trương: "Ngô đại phu, ông nhìn xem nữ nhi của ta, có phải hay không có chỗ nào không tốt?” rất sợ tứ nữ nhi này có vấn đề.
Lão Ngô thu dọn ngân châm xong, cười nói: "Nữ nhi của ngươi rất khỏe mạnh, khí sắc hồng hào, hai mắt có thần, rất khỏe mạnh”.
Tô Tam Lang đem tâm thả trở lại trong bụng, đứa nhỏ không sao là tốt rồi.
Lão Ngô đem hòm thuốc cất kỹ, nói với Tô Tam Lang: "Tốt lắm, máu cũng ngừng, lát uống thuốc, dưỡng thương. Được rồi”.
Tô Tam Lang thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi theo lão Ngô trở về lấy thuốc, thì bên ngoài truyền đến Tô lão gia tử từ bên ngoài đi vào, sau đó là tiếng Vương thị khóc lóc than thở: “Lão đầu tử, ngươi nên làm chủ cho ta a, lão tam. Đứa con bất hiếu này, nó phản rồi......”.
Tô Tam Lang nhíu mày, trong mắt có đau xót khó có thể nói thành lời. Lão Ngô khẽ thở dài nói: "Ngươi nếu không rảnh, để cho tiểu nha đầu ngươi theo ta đi lấy thuốc đi."
Tô Tam Lang cảm kích nhìn thoáng qua lão Ngô, sau đó nói với Tô Tam muội: "Tam muội, cùng Ngô đại phu trở về bốc thuốc cho nương con”.
Tô tam muội nhu thuận gật đầu, đi theo lão Ngô ra cửa.
Tô Tam Lang nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến phòng chính, ông biết sẽ có tai họa đang chờ đợi ông, hơn nữa ông cũng biết đó là cái gì, nhưng trong lòng không khỏi mong chờ. Thử tưởng tượng ông cũng là con ruột của cha nương mình, cha nương sẽ không bức một nhà ông đi tìm chết.