“Lưu Tiểu Mạch, không hay rồi, mẹ cháu xảy ra chuyện rồi!”
Lưu Tiểu Mạch đang đào rau dại trong mương, bất thình lình nghe thấy tiếng này, làm cô sợ đến mức giật mình một cái.
Tay trái cô tiện tay tóm lấy em gái Lưu Tiểu Đậu, bên phải là em trai Lưu Tiểu Hổ đang oa oa khóc lớn, ba chị em đồng loạt chạy ra khỏi ruộng.
“Lạn, lạn…”
Lưu Tiểu Đậu sốt ruột đến mức lại mắc phải tật xấu là nói lắp, suốt cả dọc đường cứ nói mãi không được.
Lưu Tiểu Mạch né qua một hố bùn nguy hiểm, bất lực nói: “Em gái, đừng sợ mấy thứ vặt vãnh đấy nữa, tí về lại rửa chân…”
Mùa xuân là mùa gieo trồng, trong làng tổ chức vài đợt động viên mọi người đi làm, già trẻ lớn bé trong làng đều ra ruộng khổ lao.
Ở tít xa, có một mảnh ruộng nhìn cực kỳ náo nhiệt, Lưu Tiểu Mạch biết hẳn là mẹ cô đang ở đây.
Quả nhiên, ba chị em bọn họ vừa đến, đã có một giọng nói lớn của bác gái vang lên.
“Tiểu Mạch à, sao bây giờ các con mới đến đây? Mau lại nhìn mẹ mấy đứa đi, mắt đã không mở được nữa rồi!”
Mọi người đều đồng loạt nhường đường cho bọn họ đi.
Đồng chí Trương Tú Hồng là mẹ của Lưu Tiểu Mạch đã được mọi người cõng từ ruộng lên, cả người ướt sũng, mắt nhắm nghiền, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, vẻ mặt đờ đẫn.
“Mẹ!” Lưu Tiểu Mạch hoảng sợ, nhào tới nắm lấy tay bà.
Ba chị em bao quanh Trương Tú Hồng, hai chị em đã khóc được một bài ca.
Lưu Tiểu Mạch không chịu nổi, cảm thấy chốn thập niên 70 này đang xảy ra chuyện lớn. Thế nhưng sau đó, cô nhận ra tay mình đang bị đồng chí Trương Tú Hồng lén lút nhéo nhéo.
Lưu Tiểu Mạch: “…”
Cô hít sâu một hơi, xoay người lại: “Các thím, mẹ cháu bị sao vậy?”
Các cô các thím xung quanh ngay lập tức mồm miệng liến thoắng.
“Mẹ cháu với cô đang cùng gieo mạ, cấy lúa, đột nhiên cô nói chuyện mà không thấy mẹ cháu đáp lại, quay đầu nhìn thì thấy mẹ cháu đã ngã xuống! Cô đã ngay lập tức gọi người đến đây!”
“Tú Hồng cũng không dễ dàng gì, ngã xuống mà cũng không làm đổ cây mạ nào.”
Nghe đến đây, khóe miệng Lưu Tiểu Mạch không nhịn được mà nhếch lên một chút.
Nếu lời này không phải được nói từ người nổi tiếng là trung thực của đội này, cô sẽ hoài nghi không biết có phải bà ấy đã nhìn thấu kỹ thuật diễn xuất của Trương Tú Hồng, cho nên mới mượn cơ hội trào phúng hay không.
Lại có một bà đã lớn tuổi tủm tỉm nói: “Sợ là mẹ cháu mệt rồi nên mới ngất xỉu, Tiểu Mạch, nghe nói gia đình nhà chú ba của con sắp về rồi, có phải là lại để mẹ con hầu hạ bọn họ nữa không?”
Lưu Tiểu Mạch: “…” Bà à, bà nói chuyện đúng trọng tâm quá rồi.
Đồng chí Trương Tú Hồng đang nhắm mắt cũng bật ngón tay tán đồng.
“Bà Tư, nhà chú ba con về, chúng con đều rất vui vẻ. Bà con nói, mẹ con là chị dâu, phải nên tiếp đón gia đình họ thật tốt.”
Còn có thể làm gì bây giờ, có một người mẹ như vậy, Lưu Tiểu Mạch cũng chỉ có thể diễn theo bà.
Bà Tư tăng âm lượng ngay lập tức, giống như đang nói lời động viên ở đại hội vậy, chỉ sợ người khác không nghe thấy.
“Nhà họ Lưu bọn họ cũng đâu phải chỉ có mình mẹ con là chị dâu, con dâu lớn nhà họ cũng chưa từng hầu hạ mẹ con.”
Chính xác là thế.
Trương Tú Hồng thật sự tức giận, ở nhà họ Lưu, bà phải chịu nhiều ức hϊếp nhất.
Nhà họ Lưu quả thực là một mớ hỗn độn. Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, chê cười nhà họ Lưu.
Trong lòng Lưu Tiểu Mạch thở dài, bỏ đi, mẹ cô vui là được rồi. Dù sao mẹ cô diễn một hồi như vậy, vốn đã sớm ném mặt mũi nhà họ Lưu vào thùng rác.