Đột nhiên một dòng chất lỏng lành lạnh tràn vào hoa huyệt, Vu Lâm sởn da gà, muốn đẩy Cố Nghịch đang đè chặt trước mặt mình ra, nhưng cổ tay lại bị trói chặt.
“Các cậu bôi cái gì cho tôi vậy?” Vu Lâm run rẩy nói “Chúng ta không làm được không?”
“Ngoan, em sẽ rất thoải mái.” Cố Chính ngẩng đầu nhìn Vu Lâm, sau đó những ngón tay thon dài của hắn tăng nhanh tốc độ. Cảm giác tê dại lần lượt lan ra toàn thân, phần thân dưới không tự chủ được dựng thẳng lên hùa theo chuyển động của ngón tay Cố Chính.
"Đừng, đừng mà..." Cố Nghịch khẽ cắn môi Vu Lâm, sau đó từ từ hạ xuống, ngậm lấy núʍ ѵú trước ngực, phối hợp khuấy đảo đầu lưỡi, khiến cho hơi thở của Vu Lâm càng lúc càng dồn dập làm kɧoáı ©ảʍ bùng lên, một dòng chất lỏng từ trong hoa huyệt phun ra.
“Cao trào, rất thoải mái đi.” Cố Chính đút ba ngón tay vào trong huyệt, thấy Vu Lâm tựa hồ không thỏa liền động hạ thân đón ý hùa theo, xem ra chuẩn bị có vẻ được rồi, "Nghịch, có thể rồi."
"Các cậu, các cậu…" Vu Lâm mở to hai mắt nhìn bọn họ cởϊ qυầи, côn ŧᏂịŧ bị qυầи ɭóŧ gắt gao bao bọc, nhưng không biết vì sao hạ thể lại càng ngày càng nóng, đặc biệt là lỗ l*и, l*и nhỏ giống như bị hàng vạn con kiến
cắn, rất muốn dùng tay đâm nó."
Liếʍ nó trước đi." Không để ý đến ý muốn của Vu Lâm, Cố Chính đã đâm dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình vào miệng cậu, vừa đạt kɧoáı ©ảʍ xong, Vu Lâm liên tục thở bằng miệng, mùi đàn ông đặc trưng lập tức lan ra trong khoang miệng.
"Ưʍ......"
Cố Chính cười, dạy bảo: "Ngoan, mở miệng ra, ngậm nó vào, đầu lưỡi dùng sức, đúng vậy, dùng đầu lưỡi liếʍ."
Đầu lưỡi mềm mại của Vu Lâm nhẹ nhàng chạm vào đầu dươиɠ ѵậŧ của Cố Chính hết lần này đến lần khác, dươиɠ ѵậŧ căng trướng dưới sự mềm mại của đầu lưỡi, từ gốc đến qυყ đầυ nổi lên từng đường xanh tím như rễ cây, cọ xát khoang miệng mềm mại.
Nhưng mà Cố Nghịch và Cố Chính đã hoán đổi vị trí cho nhau, Cố Nghịch dùng dươиɠ ѵậŧ nóng như ngọn lửa của mình cọ xát lỗ l*и của Vu Lâm, qυყ đầυ to lớn đùa bỡn hoa huyệt nhưng không tiến vào, gậy thịt dính chất lỏng trơn trượt, Cố Nghịch dùng tay xoa ấn hoa huyệt, l*и nhỏ dường như cũng cảm nhận được nhiệt độ của dươиɠ ѵậŧ, mở ra co rút một cách nhạy cảm.
“Được rồi, em chịu hết nổi rồi.” Cố Nghịch áp sát qυყ đầυ vào lỗ huyệt của Vu Lâm, sẵn sàng đút vào bất cứ lúc nào.
Cố Chính nhìn hạ thể của Vu Lâm, khuôn mặt cậu ửng đỏ, toát ra khí chất quyến rũ, lập tức rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng, nhanh chóng cởi dây trói trên tay Vu Lâm.
Vu Lâm dựa vào vai Cố Nghịch, lẩm bẩm: “Sẽ đau, sẽ rất đau."
"Được rồi bé cưng, anh và Nghịch sẽ cùng nhau phá chỗ này của em, ngoan, chịu khó chút là được rồi."
Cố Chính từ phía sau đỡ eo Vu Lâm, dùng ngón tay chạm vào miệng lỗ huyệt mà Cố Nghịch vừa đút vào, dùng móng tay khẽ mở hoa huyệt ra, thấy Vu Lâm chỉ cau mày, hắn chịu đựng đem dươиɠ ѵậŧ của mình cũng đút vào lỗ l*и cậu.
Bởi vì đây là lần đầu tiên của Vu Lâm, hai người đồng thời tiến vào, Vu Lâm đột nhiên bị đau làm cho tỉnh táo lại, cảm giác như l*и nhỏ bị ai đó xé ra hai bên "Đau quá! Đau quá... hai người!"
"Anh, anh từ từ thôi." Cố Nghịch chịu đựng đến mức mồ hôi túa ra trên trán, cả hai dươиɠ ѵậŧ đều quá thô to, không cách nào nhét hết vào, hiện tại có cảm giác như hoa huyệt của Vu Lâm đang bị kéo căng ra, nhưng du͙© vọиɠ của hai người bọn họ đang ở trước mắt, làm sao có thể từ bỏ vào lúc này. Cố Chính cũng rất cố gắng, nhưng nhìn thấy Vu Lâm vì đau mà khóc, trái tim hắn đau nhói, nhưng hắn thực sự muốn, thực sự muốn cậu.
Cuối cùng, hai người cũng mặc kệ, một hơi cắm vào trong hoa huyệt, miệng l*и nhỏ chật hẹp dính đầy máu tươi, nơi trong trắng đang bị hai người cùng nhau phá. Cố Chính cùng Cố Nghịch nhìn nhau cười, cùng nhau hôn Vu Lâm, Cố Chính đau lòng nói với Cố Nghịch: "Em ra ngoài đi, em ấy chảy máu rồi."
Vu Lâm cảm giác được côn ŧᏂịŧ của Cố Chính đang cọ sát vào huyệt thịt của mình, nhưng giờ phút này, thứ duy nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của cậu chính là đau, rất đau, tại sao hắn lại đi vào, tại sao bọn họ lại vào chứ. Cảm giác đau đớn lan tràn, Vu Lâm không kiềm chế được rơi nước mắt.