"Có tin hot!"
Diệp Ân đang ngồi xem sách cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Lại chuyện tiền học tăng lên 0,000001% phải không?"
"Thiết đầu, cậu bớt xem tôi là kẻ nhiều chuyện lại đi."
"Vậy là chuyện gì?"
Trịnh Lạc nhảy lên giường, nháy mắt nói: "Chuyện này liên quan đến nữ thần của chúng ta."
Kỷ Huyền vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, không quan tâm Trịnh Lạc muốn nói đến cái gì.
Trịnh Lạc có chút mất hứng, xoay người đi xuống giường, một phát nhảy qua giường của Kỷ Huyền.
Thình lình hai chân mày của Kỷ Huyền nhíu chặt lại với nhau, nâng chân, một phát đạp văng Trịnh Lạc xuống dười sàn.
"A!"
Trịnh Lạc ngã sấp xuống sàn, mặt đập xuống đất, tay chân dang ra thành hình chữ 'đại'.
Diệp Ân buông quyển sách xuống, tặc lưỡi: "Thạch đầu, cậu không biết nữ thần của chúng ta ghét người khác ngồi lên giường mình sao?"
Trịnh Lạc lồm cồm bò dậy, xoa cái mông bị đạp của mình, mặt sưng như mặt heo: "Thổ đầu, cậu không biết thương hoa tiếc ngọc sao?"
Kỷ Huyền giả điếc, tiếp tục lạch cạch đánh máy.
"Này, chuyện này liên quan đến cậu đấy."
"Chuyện gì?"
Trịnh Lạc kéo ghế ngồi xuống, bất mãn trừng mắt: "Không thể hỏi chân thành một chút sao?"
Thấy sắc mặt của Kỷ Huyền có chút khó coi, Trịnh Lạc thừa biết không nên thừa nước đυ.c thả câu nữa, bắt đầu nói: "Chuyện là hoa khôi lớp chúng ta đánh nhau với công tước phu nhân đấy."
Diệp Ân ngồi trên ghế, xoay cả người lẫn ghế lại, nhíu mày: "Ý cậu là Nhạc Dĩnh Lệ đánh nhau với Tiết Hân?"
"Ừ."
Kỷ Huyền ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: "Nhạc Dĩnh Lệ là ai? Tiết Hân là ai?"
"Không phải chứ!?"
Trịnh Lạc nhảy dựng khỏi ghế, vội chạy đến sờ trán của Kỷ Huyền: "Thổ đầu, cậu có bị bệnh không vậy?"
Kỷ Huyền gỡ tay Trịnh Lạc ra, trừng mắt: "Đừng có chạm cái tay bẩn của cậu vào người tôi!"
"Hảo, hảo."
Trịnh Lạc kéo ghế ngồi xuống lại, tỉ mỉ giải thích: "Nhạc Dĩnh Lệ không chỉ là hoa khôi lớp chúng ta mà còn là hoa khôi của trường nha, là một omega cấp A, hình như cậu ta có lần tỏ tình với cậu đấy."
Kỷ Huyền ậm ờ cho qua, thật ra là chẳng nhớ Nhạc Dĩnh Lệ là ai.
"Còn Tiết Hân, cậu quên thật sao?"
Kỷ Huyền gật đầu.
"Là nữ sinh làm mưa làm gió cả ngày hôm nay, Tiết Hân đó."
Nghĩ ngợi một chút, Kỷ Huyền lại gật đầu: "Nhớ."
"A, cô ta nói chính mình là công tước phu nhân, chọc cho Nhạc Dĩnh Lệ tức giận, hai mỹ nữ đánh nhau, tôi thấy cũng không có đành lòng a~"
Kỷ Huyền cũng miễn cho ý kiến, tiếp tục đánh máy.
"Này, thổ đầu!"
"..."
"À, Kỷ Huyền."
"Gì?"
"Cậu thật sự chọn Tiết Hân sao?"
Kỷ Huyền ngẩng đầu lên, cười nhạo: "Cậu nghĩ tôi thích loại con gái như vậy sao?"
"Vậy sao sáng nay cậu lại đến tận ký túc xá của cô ta?" Trịnh Lạc hồ nghi hỏi: "Nếu vì chuyện của câu lạc bộ cậu thà không làm cũng không đến tận ký túc xá đợi như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Kỷ Huyền nhìn vào laptop, vừa gõ máy tính vừa nói: "Thẻ học sinh bị rơi, trùng hợp rơi ở trước cửa cô ta, lúc tôi nhặt thì cô ta vừa đi ra."
"Không phải chứ!?" Trịch Lạc phốc một tiếng, cười văng cả nước bọt: "Chỉ vì nhặt một cái thẻ mà cậu đã khiến diễn đàn trường chúng ta chấn động luôn rồi!"
Diệp Ân nghe xong cũng không nhịn được cười lớn: "Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, thổ đầu, cậu nên đi đính chính lại đi, kẻo có người lấy danh phận phu nhân công tước rêu rao khắp nơi."
"Ừm."
Trịnh Lạc ngồi trên ghế xoay, bắt chéo chân, chống cằm đăm chiêu: "Mà này, thổ đầu, sao cả ngày hôm nay cậu đều dán mắt vào màn hình thế?"
"Tìm người."
"Tìm người? đừng đùa chứ!"
Trịnh Lạc dùng chân đẩy người lẫn ghế về phía Kỷ Huyền, nheo mắt nhìn: "Cậu tìm ai ai?"
Kỷ Huyền nhăn mặt nói: "Không liên quan đến cậu."
"Cậu đừng nói cậu tìm người bằng cách lôi tất cả danh sách học sinh của trường mà xem nha."
"Còn cách nào nữa sao?"
Trịnh Lạc đỡ trán: "Thổ đầu đúng là thổ đầu, sao cậu không hỏi tôi, ở trường này có người nào mà tôi không biết đâu, cậu nó nghe thử đi nào."
Kỷ Huyền liếc nhìn Trịnh Lạc, tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn thành thật khai báo: "Cẩn."
"Họ?"
"Không biết."
"Lớp?"
"Không biết."
"WTF!?" Trịnh Lạc phẫn nộ gào lên: "Cái gì cũng không biết thì tìm bằng niềm tin à!?"
Kỷ Huyền liếc mắt: "Không biết mới tìm, biết thì tìm làm gì?"
Diệp Ân bình tĩnh nói: "Là omega hay alpha?"
"Omega."
"Không phải chứ?" Trịnh Lạc từ trên ghế rơi thẳng xuống đất, trợn mắt: "Kỷ nữ thần cũng có ngày đi tìm một omega sao?"
Kỷ Huyền tiếp tục gõ bàn phím, chẳng buồn cho ý kiến.
"Tên Cẩn sao?"
Trịnh Lạc chống cằm, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, hỏi: "Vậy hình dáng của em ấy thế nào?"
"Ừm, cao, tóc đen, mắt to, da trắng."
Trịnh Lạc lại từ trên ghế rơi xuống, mếu máo: "Lão thiên gia ngài nhìn xuống mà xem, Kỷ Huyền, trên đời này có bao nhiêu người cao, tóc đen, mắt to da trắng, cậu miêu tả như vậy một trăm năm nữa cũng tìm không ra."
Kỷ Huyền nhìn vào màn hình, lẩm bẩm: "Nhiều như vậy?"
Trịnh Lạc thò đầu vào: "Tìm được gì rồi sao?"
"Có một trăm lẻ sáu người tên Cẩn..."
"Ách...không có hình sao?"
"Trường chưa tổ chức chụp hình thẻ."
"..."
Diệp Ân phốc một tiếng bật cười: "Xem ra Kỷ nữ thần phải tự thân vận động rồi."
...
Thả người ngồi xuống giường, Tố Kiều đột nhiên ngồi bật dậy, ôm mông ngã lăn xuống đất.
"AAAA, Tiểu Cẩn!!!!"
Tiết Cẩn vội chạy đến đỡ nàng ngồi dậy: "Lại chuyện gì nữa rồi?"
"Sao cậu lại để bóp viết trên giường của mình?"
"Bóp viết?"
Tiết Cẩn nhìn cái bóp viết trên giường, nhăn trán: "Đó đâu phải bóp viết của mình."
Tốn Như từ trong nhà tắm đi ra, cười cười nói: "Xin lỗi, mình bỏ nhầm chỗ."
Tố Kiều đem bóp viết ném vào người nàng: "Tốn Như chết tiệt, cậu bỏ cái gì trong đó thế? Đâm vào mông mình đau muốn chết!"
"Compa với thước kẻ."
"Compa!?"
Tố Kiều nhảy dựng lên: "Thôi chết cái mông tôi rồi!!!"
Nói xong Tố Kiều dùng tốc độ ánh sáng lao vào trong nhà tắm~
Tốn Như che miệng khúc khích cười: "Đồ ngốc."
Tiết Cẩn không vui mà ý kiến: "A Như, cậu sao lại để compha vào hộp bút như thế, sao không bỏ vào hộp cất vào cặp?"
"Ây dô, Tiểu Cẩn cậu đúng là ngốc mà."
Tốn Như kéo Tiết Cẩn ngồi xuống giường, che miệng cười nói: "Bên trong không có compa, chỉ có thước kẻ eke thôi."
"Sao cậu lại lừa A Kiều?"
"Không phải lừa!" Tốn Như nghiêm mặt nói: "Là hù dọa!"
Tiết Cẩn phì cười, hai người này chính là như vậy đấy, cứ cãi nhau suốt ngày, nhưng cứ hễ không thấy đối phương liền lo lắng sốt vó lên.
"Đúng rồi, Tiểu Cẩn, cậu lại mượn sách của thư viện sao?"
"Ân."
Tiết Cẩn đến trước cửa phòng vệ sinh, gõ cửa hai cái: "A Kiều mau ra đi, Tốn Như đùa với cậu thôi."
Xoạch một tiếng cửa mở ra, Tố Kiều đen mặt rống lên: "A Như cậu dám đùa giỡn tôi!?"
Tốn Như che miệng cười: "Ai bảo cậu ngốc mà đi tin tôi?"
"Cậu?!"
"Thôi, đừng cãi nhau nữa."
Tiết Cẩn đến tủ lạnh lấy ra bánh ngọt và trà sữa, mỉm cười nói: "Ôn bài thôi, mai kiểm tra hóa học đấy~"
"Không phải chứ!?"
Tố Kiều và Tốn Như lăn xuống giường, 'bất tỉnh nhân sự'~
"Các cậu bất tỉnh đi, trà sữa và bánh mình ăn hết!"
Tố Kiều và Tốn Như liền ngồi bật dậy, trừng mắt: "Tiểu Cẩn cậu có đuôi hồ ly rồi!!!"
Tiết Cẩn phì cười, nói: "Ôn bài thôi~"
Tố Kiều và Tốn Như ũ rũ đi đến bàn học, dùng ống hút đâm vào ly trà sữa, một hơi hút hết nửa ly.
Tiết Cẩn từ tốn cầm lấy ống hút đâm vào ly trà sữa khoai môn của mình, hút một ngụm nhỏ, sau đó bắt đầu lấy bài ra ôn.
Những lúc này Tố Kiều và Tốn Như bắt đầu thi triển đại pháp 'bám dính', hai tay hai chân ôm cứng Tiết Cẩn, chăm chú lắng nghe nàng giảng bài lại.
Sau khi giảng xong, Tiết Cẩn đem tất cả bài tập ra làm lại, Tố Kiều cắn bút nhìn Tốn Như, Tốn Như cắn bút nhìn lại Tố Kiều.
Tiết Cẩn liền cầm bút gõ vào trán các nàng, bắt đầu giảng lại lần nữa.
Giảng đến lần thứ ba, Tố Kiều và Tốn Như mới làm bài tập được, xem Tiết Cẩn như bồ tát sống mà tung hô.
Thấm thoát cũng đến chín giờ rưỡi tối, quản lý ký túc xá gõ cửa từng phòng nhắc nhở các nàng mau đi ngủ. Tiết Cẩn đem tập sách gấp gọn lại cho vào trong cặp, không quên ủi đồng phục cho cả ba người, cẩn thận treo trên giá.
Trong lúc đợi Tố Kiều tắm rửa, Tiết Cẩn đem sách mượn được ở thư viện lấy ra đọc, tỉ mỉ nghiên cứu văn phong của mỗi tác giả. Có người hành văn đơn giản gọn gàng nhưng tinh tế, có người lại chau chuốt từng câu từng chữ, nhẹ nhàng như mây bay, có khi nặng nề cứng cáp như thạch trụ. Mỗi người mỗi văn phong không ai giống ai, cũng nhờ điều đó mà làm nên nét riêng của mỗi tác giả. Tiết Cẩn đọc đến say mê, đến khi Tố Kiều đi ra vẫn hồn nhiên không biết.
Mãi lúc Tố Kiều gõ mạnh xuống bàn, Tiết Cẩn mới giật mình ngẩng đầu lên.
"Mau đi tắm đi."
Tiết Cẩn gật đầu, lấy thẻ sách đặt vào chỗ mình đang đọc, sau đó xoay người đi vào trong nhà tắm. Trời tối có chút lạnh, Tiết Cẩn vừa chạm tay vào nước đã run rẩy không ngừng, biết vậy nàng vừa về đến ký túc xá liền tắm rửa ngay. Ở trường Hoàng Đức đến mười giờ sẽ tắt hết tất cả điện, Tiết Cẩn tranh thủ tắm, lúc rời khỏi nhà tắm thì cũng là lúc tất cả đèn trong ký túc xá bị tắt, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ cây đèn sạc đầy pin trên bàn.
Lúc này Tố Kiều và Tốn Như cũng đã đi tìm Chu gia gia đánh cờ rồi, Tiết Cẩn cố gắng đi thật nhẹ không gây ra tiếng ồn cho các nàng ngủ, thuận tay cầm theo cả cây đèn sạc bằng pin. Đặt đèn ở đầu giường, Tiết Cẩn nằm xuống giường, đem chăn che phủ người lại, lấy quyển sách còn đang đọc dở tiếp tục đọc. Tiết Cẩn chống cằm, chăm chú nhìn hàng chữ đen trên sách, nghiền ngẫm từng câu chữ một.
Ánh trăng trên đỉnh đầu tỏa ra muôn vạn hào quang nhu hòa, tiếng côn trùng rả rích trong đêm, hương hoa lan vờn bay trong không khí.
Đồng hồ chậm chạp nhích từng nhịp một, kim dài và kim ngắn chẳng mấy chốc đã cùng nằm ở số mười hai.
Tiết Cẩn che miệng ngáp một cái, đem sách gấp lại cẩn thận đặt ở đầu giường, thuận tay tắt đèn. Nằm xuống giường, trở mình vài cái, Tiết Cẩn chỉnh lại góc chăn, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Tiếng nhịp thời gian êm ả trôi, phiêu đãng trong không trung.
Tiếng lá cây xào xạt, gió thổi phần phật khiến làn váy màu lam lay động. Mái tóc thiển sắc tung bay trong gió, đôi mắt màu đại dương vẫn chăm chú nhìn xung quanh, hơi thở như ướm mùi hoa lan thơm ngát.
Đi dưới cái lạnh mùa thu, Kỷ Huyền không run rẩy dù chỉ một chút, chậm rãi tản bộ đi dưới ký túc xá. Ánh trăng trên đỉnh đầu, sỏi đá dưới chân, tiếng côn trùng bên tai, màn đêm cũng không phải quá tĩnh lặng. Đi một đoạn nữa Kỷ Huyền mới nhận ra mình đã đi qua ký túc xá của omega, vừa định quay về thì thấy còn một phòng vẫn còn sáng đèn, ánh đèn yếu ớt le lói trong đêm. Rồi ánh đèn cũng biến mất, người trong phòng có lẽ cũng đã ngủ, Kỷ Huyền nâng tay lên xem, đã mười hai giờ rồi mà vẫn còn omega thức sao?
Chẳng hiểu tại sao Kỷ Huyền vẫn đứng nhìn khung cửa sổ của phòng đó đến ngây người ra, đến khi giật mình nhận ra thì cũng đã gần một giờ sáng. Kỷ Huyền cười giễu bản thân, xoay người rời khỏi khu ký túc xá omega, trở về phòng ký túc xá của mình cũng đã một giờ hơn.