Mạnh Vãn Ca

Chương 39: Vết bầm

Sau khi Doãn Tuyển lên xe, Mạnh Vãn Ca rốt cuộc cũng buông điện thoại di động xuống ngã về phía sau, không ngờ vừa dựa vào lưng ghế, sau lưng chợt truyền tới một trận đau nhức, cô không nhịn được "A" một tiếng.

Tay Doãn Tuyển thắt dây an toàn dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Mạnh Vãn Ca đưa tay ấn vai trái, bĩu môi nói: "Không sao, chỉ là ép hơi đau thôi."

Doãn Tuyển suy nghĩ một lát, cài dây an toàn: "Hay là đi bệnh viện một chuyến đi."

Mạnh Vãn Ca trừng to mắt, "Cũng không có gì ghê gớm, đã giờ này rồi, chẳng lẽ vì chút vết thương nhỏ này mà đi cấp cứu?"

Cũng không phải cô đang cậy mạnh, người học múa có ai không bị đυ.ng tới đυ.ng lui, vài năm đầu khi cô vừa mới bắt đầu học múa, trên người đầy những vết bầm tím lớn nhỏ đó mới gọi là kinh người, tuần này vừa lặn tuần sau lại thêm cái mới, hơn nữa Mạnh Vãn Ca da mỏng thịt non, da thịt lại trắng đến kinh người, hơi ngã một chút đυ.ng một chút, máu đọng dưới da thoạt nhìn đều sẽ đặc biệt đáng sợ.

Nhưng Doãn Tuyển chưa từng thấy trên người cô có vết thương, phải nói là chưa từng chú ý qua, trong mắt anh Mạnh Vãn Ca luôn được nuông chiều từ bé, từ đầu đến chân không chỗ nào không được nuôi dưỡng tinh tế, bất giác coi cô là búp bê xinh đẹp một chút vết thương nhỏ cũng không chịu nổi.

"Thật sự không đi?"

"Ai bảo cha bắt con phải ăn cơm với các cô ấy?" Mạnh Vãn Ca liếc anh một cái, nhìn ngón tay thon dài nắm tay lái của anh, mím môi nhỏ giọng yêu cầu: "Nếu không cha về nhà giúp con bôi thuốc?"

Doãn Tuyển nắm chặt ngón tay, khởi động xe, nói: "Được."

……

Sau khi về đến nhà Mạnh Vãn Ca trở về phòng tắm rửa, Doãn Tuyển nhanh chóng tắm rửa xong đi lòng vòng trong phòng nửa ngày cũng không thấy hòm thuốc đặt ở đâu, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi Từ Vinh.

Từ Vinh vừa nghe liền liên tục hỏi: "Ai bị thương? Bị thương khi nào? Bị thương ở đâu?"

Doãn Tuyển kiên nhẫn nói: "Là bảo bảo, lúc mới ăn cơm vai sau bị đυ.ng một cái, hẳn là tụ máu."

Từ Vinh lại càm ràm một trận, phát xong bực tức mới nói: "Hộp thuốc để trong ngăn tủ phòng chứa đồ, có một cái gọi là thuốc mỡ Hỉ Trị X, hiệu quả trị bầm tím đặc biệt tốt, ngài có nhớ không khi còn bé lúc đánh nhau cùng anh em trong nhà, tôi chính là bôi cái này cho ngài."

Nhận được tin tức mong muốn, Doãn Tuyển lập tức ngắt lời ông: "Ừ, biết, cúp máy."

"Vừa bị thương cũng không thể xoa bóp, hai ngày nay trước chườm đá, chườm đá xong lau một lớp mỏng, một ngày lau hai ba lần..."

Chờ Từ Vinh tình nguyện cúp điện thoại, Mạnh Vãn Ca cũng tắm rửa xong.

Để tiện bôi thuốc, cô mặc áo ba lỗ dây vai nhỏ cùng quần đùi đi tới phòng khách, Doãn Tuyển nhìn sơ qua một cái, trước khi xuống lầu chỉ thị: "Nằm sấp xuống sô pha trước, chú Vinh nói chườm đá trước, cha đi lấy túi đá."

Mạnh Vãn Ca nghe lời liền định vị, nghiêng đầu nhìn Doãn Tuyển xuống lầu lấy thuốc cùng túi đá, đột nhiên sinh ra cảm giác được anh hầu hạ, tâm tình không khỏi tốt lên, khúc mắc trong lòng đối với chị em Triệu gia cũng ít đi một chút.

Doãn Tuyển lại trở lại phòng khách, thấy cô ôm gối nhu thuận ghé vào sô pha, không cần đối mặt trực diện với cô không biết làm sao khiến anh có chút thở phào nhẹ nhõm.

Anh đi tới ngồi xổm bên cạnh sô pha, mới phát hiện vị trí vết bầm thấp hơn so với tưởng tượng, Triệu Nhã Quyên cao hơn cô một chút, khuỷu tay gập lại đυ.ng vào xương bướm của cô, vừa vặn ở giữa dây buộc áo ngực. Doãn Tuyển hơi nín thở, yết hầu lên xuống khàn giọng nói: "Bảo bảo... vị trí bị thương của con không dễ làm, ngày mai lại nhờ dì giúp con được không?"

Mạnh Vãn Ca vừa nghe liền không thuận theo, cô chống đỡ nửa người trên xoay người, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên nửa ngày: "Chính cha đồng ý giúp con bôi thuốc, như thế nào có thể nói chuyện không giữ lời..."

Doãn Tuyển có miệng khó nói, nhìn ánh mắt ai oán của cô lại không có biện pháp trực tiếp rời đi, sau một lúc lâu cuối cùng giải thích: "...Con phải cởϊ áσ ngực ra mới bôi được."

Mạnh Vãn Ca giật mình sửng sốt một lát, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy, vậy cởi ra đi, dù sao bên ngoài con còn mặc một cái áo nữa..."

Em bé bướng bỉnh.

Doãn Tuyển nhắm mắt lại không tiếng động thở dài, xoay người nói: "Vậy con cởi trước đi."

Mạnh Vãn Ca cắn môi đẩy nút áo ra, hai ba cái lấy áo ngực nhét vào trong gối ôm, sau đó mới ấp tiếng nhắc nhở: "Con xong rồi."

Doãn Tuyển hít sâu một hơi rồi xoay người, kéo dây trên vai áo ba lỗ của cô xuống, nhìn thấy vết bầm tím đen trên da thịt trắng như tuyết của cô, không khỏi nhướng mày. Anh dùng khăn mặt bọc kỹ túi đá, cảnh báo: "Có chút lạnh, con nhẫn nại một chút."

"Được rồi..."

Sợ cô da mịn thịt non chịu không nổi, Doãn Tuyển không dám chườm đá cho cô quá lâu, chừng mười phút sau liền thu tay bôi thuốc cho cô, theo lời dặn dò của Từ Vinh, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết thương, lúc này toàn thân cô lại bắt đầu tinh tế run lên, Doãn Tuyển cho rằng làm đau cô, vừa định dừng tay cô liền chống người ngồi dậy.

Mạnh Vãn Ca nghẹn đến hai gò má đỏ lên, khóe mắt thậm chí mang theo giọt lệ, quay đầu oán giận: "Cha xong chưa? Ngứa chết người!"

Cô không hề cảm thấy tư thế của mình có bao nhiêu mê người, từ góc độ Doãn Tuyển có thể thấy rõ ràng hai bầu ngực non rơi xuống, cùng với hai đóa nhụy non mềm trên đỉnh, anh hít thở không thông, toàn thân cứng ngắc không thể kiềm chế, mỗi khớp xương dường như bị khóa chặt không thể động đậy.

Giống như một thế kỷ trôi qua, anh hao hết khí lực toàn thân mới buộc mình dời mắt đi, âm thanh phát ra lại khàn khàn giống như cổ họng ngậm cát: "Được rồi..."

Mạnh Vãn Ca không hề phát hiện điều gì khác thường, thở phào nhẹ nhõm, giấu áo ngực giữa gối ôm và thân thể đứng lên đi về phòng mình, đi được vài bước lại dừng bước, quay đầu hài lòng cười rạng rỡ: "Cảm ơn cha."

Doãn Tuyển ngồi xổm tại chỗ, cảm giác được rõ ràng hạ thân cứng rắn của mình, anh cúi đầu nhìn đầu ngón tay run rẩy, rốt cuộc không thể lừa gạt chính mình.