Mạnh Vãn Ca

Chương 31

Buổi chiều Doãn Tuyển đến câu lạc bộ boxing luyện quyền một chuyến, bữa tối cùng bạn quyền ăn xong mới về nhà, anh tắm rửa xong, ở trong thư phòng đọc văn kiện, chỉ chốc lát sau nghe được tiếng gõ cửa, tưởng là quản gia, thuận miệng nói: "Vào đi."

Đối phương mở cửa đi vào, Doãn Tuyển nhìn chằm chằm văn kiện trong tay hỏi: "Chuyện gì?"

"Cha ơi."

Doãn Tuyển kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Mạnh Vãn Ca mặc trang phục chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, đứng ở trước bàn làm việc bằng gỗ hồng. Thời gian giới nghiêm trong ktx Tĩnh Tu là mười một giờ tối, bình thường Mạnh Vãn Ca ăn xong bữa tối, sau khi tắm rửa xong, Từ Vinh sẽ đưa cô về ký túc xá, Doãn Tuyển nhìn đồng hồ treo tường, so với thời gian cô rời nhà bình thường kém không nhiều lắm, cho rằng cô đến tạm biệt, ai ngờ lại nghe được cô nói: "Cha có thể đưa con đến trường học không?"

Doãn Tuyển ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Vãn Ca đã hạ khóe miệng, mất mát nói: "Cho tới bây giờ cha chưa từng đến trường đưa đón con."

Doãn Tuyển sinh ra sự không đành lòng, liền thuận theo ý của cô: "Bây giờ đi?"

Ánh mắt Mạnh Vãn Ca lập tức sáng lên, bước chân đi ra ngoài cửa, vui vẻ nói: "Con đi lấy áo khoác!"

Doãn Tuyển lắc đầu, trở về phòng thay quần áo xuống lầu, còn chưa đi tới cửa ra vào, chợt nghe quản gia tận tình khuyên nhủ cô: "Cha cháu bình thường đi làm mệt mỏi như vậy, để cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, chú Vinh đưa cháu đi, nhé."

Mạnh Vãn Ca không chịu, buồn bực nói: "Ông ấy cũng đã đáp ứng cháu, nhiều năm như vậy cháu khó được làm phiền cha một lần cũng không được sao?"

"Chú Vinh. " Doãn Tuyển lắc đầu với Từ Vinh, cụp mắt nhìn miệng Mạnh Vãn Ca, hỏi: "Đồ đạc đều mang đủ rồi?"

"Không có gì phải mang theo. " Vật dụng tùy thân của Mạnh Vãn Ca cơ hồ đều ở trong túi xách để ở "Đường Triều", cô nhờ Phương Túc giúp đỡ đem lại ký túc xá.

"Vậy thì đi đi."

Mạnh Vãn Ca mãi cho đến khi xe lên đường vẫn rầu rĩ không vui, Doãn Tuyển liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Con đừng trách chú Vinh."

"Không trách chú ấy. " Mạnh Vãn Ca cúi đầu xoắn ngón tay, "Dù sao con cũng quen rồi, cả thế giới đều cảm thấy con là gánh nặng của cha."

Cô biết thậm chí ngay cả bà ngoại cũng nghĩ như vậy, cho nên trước khi Doãn Tuyển mang cô đi, bà ngoại liều mạng dặn dò cô phải ngoan, phải nghe lời, e sợ anh cảm thấy cô phiền toái, không muốn chăm sóc cô.

Doãn Tuyển nhíu mày, "Đừng nói như vậy."

Mạnh Vãn Ca hừ nhẹ một tiếng, ra vẻ không sao cả nói: "Con không quan tâm."

Một lát sau, lại nhịn không được thấp giọng hỏi: "Cha có phải cũng nghĩ như vậy hay không?"

"Không có." Doãn Tuyển nhìn về phía trước, nhẹ giọng trả lời: "Cha chưa từng nghĩ như vậy."

Sau đó hai người đều không nói gì nữa, Doãn Tuyển lại không hiểu sao cảm giác được tâm tình của cô lại tốt hơn, tâm tình của cô chuyển biến tựa hồ đều chỉ trong nháy mắt, khiến người ta đoán không ra.

Lúc sắp đến ký túc xá Tĩnh Tu, Mạnh Vãn Ca mới mở miệng lần nữa: "Sau này cha còn đưa đón con không?"

Ánh mắt cô giấu diếm chờ mong khiến Doãn Tuyển cự tuyệt không được: "Được."

Sau khi đến ký túc xá, Mạnh Vãn Ca không lập tức xuống xe, chậm rãi mặc áo khoác xong, có chút không được tự nhiên nói: "Vậy con đi đây, cha trở về lái xe cẩn thận." Nói xong cô đưa tay kéo cửa.

"Bảo bảo." Doãn Tuyển gọi cô lại: "Lời bác sĩ nói hôm qua đều nhớ kỹ? Cảm xúc dao động không nên quá lớn, có chuyện gì từ từ nói, không nên gấp."

Mạnh Vãn Ca ngẩn ra, liếc anh một cái: "Chỉ cần cha không chọc giận con, con sẽ không kích động.

Cô nhảy xuống xe, "hừ" một tiếng đóng cửa xe, chạy về ký túc xá.

Doãn Tuyển bị vẻ mặt yêu kiều của cô đóng đinh tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô vào ký túc xá, hồi lâu sau, thở ra một hơi thật dài.