Mạnh Vãn Ca

Chương 4: Tiệc mừng thọ

Nhà lớn của nhà họ Doãn nằm ở ngoại ô Hàn Thành, cách trung tâm thành phố khoảng một tiếng lái xe, phương diện địa lý đã được tính toán tỉ mỉ, lão gia tử sùng bái phong thủy cũng yêu thích phô trương, nhà xây vừa lớn vừa khí phái. Lúc Mạnh Vãn Ca đến còn chưa tới sáu giờ, sân trước và làn xe bên cạnh đã đỗ đủ loại xe xịn.

Ở Hàn Thành, Doãn Kinh là một nhân vật lớn, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ một công nhân nho nhỏ xoay người làm ông trùm kiến trúc, một tay sáng lập tập đoàn Kinh Duệ, cầm lái năm mươi năm mới giao quyền thừa kế cho con trai độc nhất của vợ lẽ là Doãn Tuyển năm hai mươi sáu tuổi.

Sinh nhật những năm qua đều tổ chức rất hoành tráng, tiệc mừng thọ chín mươi tuổi năm ngoái tổ chức đặc biệt long trọng, bao mấy tầng ở khách sạn sáu sao cao cấp Tỳ Duyệt làm phòng tiệc. Doãn gia có địa vị cao nhất trong tầng lớp thượng lưu Hàn Thành, hơn một ngàn người đến chúc thọ, quan thương tụ tập nối liền không dứt, quà mừng đưa tới chồng chất đầy đất. Năm mới bởi vì thân thể lão gia tử thật sự không tốt, không có lòng dạ xã giao, đến nhà cũng dứt khoát không rời, chỉ mời họ hàng thân thích tới đây ăn một bữa cơm hội họp thân mật.

Doãn Thị vốn đang hưng thịnh, họ hàng thân thích tới không dưới trăm người, mặc dù là tiệc gia đình, nhưng người tham dự đều ăn mặc giống như đang tham gia tiệc quốc gia, Mạnh Vãn Ca cúi đầu nhìn áo sơ mi quần jean của mình, chẳng phải cũng xấu hổ như thân phận của cô sao.

Trên đường đi tới cơ hồ không gặp người nào quen biết, sau khi vào nhà mấy người quen thuộc cũng bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm cô. Cô cũng không để ý, quen đường đi lên lầu ba, đi vào phòng ngủ hẻo lánh nhất ở phía Tây..

Căn phòng này hiển nhiên không phải là nơi hứng ánh sáng tốt nhất trong tòa nhà khổng lồ này, cho dù là ban ngày khi mặt trời chói chang, ánh sáng cũng chưa chắc đầy đủ, chớ nói chi là buổi chiều và hoàng hôn, tuy rằng trong phòng không nhiễm một hạt bụi, nhưng không hiểu sao vẫn có loại cảm giác tịch mịch đã lâu không có người ở, dư quang âm u từ cửa sổ xuyên vào, nhìn giống như một bức ảnh cũ kỹ phai màu.

Trong gian phòng rộng rãi bài trí rất đơn giản, một chiếc giường lớn được đặc chế theo kích thước của chủ nhân, một bộ bàn ghế, một giá sách cùng một tủ quần áo, mấy năm nay một chút cũng không có thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chỉ có màu sắc ga giường được thay định kỳ.

Con cháu Doãn gia ở trong tòa nhà này đều có phòng riêng, cho dù lập gia đình gả đi, phòng nhất định vẫn được giữ lại.

Nhưng mà đây cũng không phải phòng của cô, đương nhiên, bởi vì cô không mang họ Doãn.

Quả thật cũng không cần thiết, mấy năm qua số lần cô đến thăm mỗi năm đếm được trên đầu ngón tay, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ liền rời đi, cũng chưa từng ngủ lại qua đêm.

Đối với chuyện về nhà lớn Doãn gia này, cô từ trước đến nay có thể tránh sẽ tránh, chỉ có ngày lễ ngày tết, hoặc là tiệc mừng thọ của lão gia tử, mới không thể không kiên trì đảm đương làm một thành viên của Doãn gia.

Ngồi vào trước bàn làm việc nhấn like từng tấm ảnh Phương Túc đăng lên mạng xã hội, không bao lâu liền nhịn không được ngáp dài, trên đường tới kỳ thật cũng đã mệt rã rời, nhìn chiếc giường bằng phẳng thoải mái càng không cản được cơn buồn ngủ, nội tâm đấu tranh ba giây, rốt cục vẫn quăng giày bò lên giường.

Nghĩ vậy liền híp mắt, vừa nhắm mắt lại lập tức rơi vào bóng tối vô biên.