Truy Quang

Chương 7: Có thể thêm WeChat hay không?

Edited by Gracie

Trong ấn tượng của Bồ Cận, chiều cao của một "em gái mềm mại" bình thường sẽ từ khoảng 1m55 đến 1m60, nhưng Chu Hề Tử rõ ràng không nằm trong phạm vi này.

Anh ta nhìn qua, ít nhất cô gái này cũng phải 1m70.

Bồ Cận nhìn chằm chằm vào gương mặt và chiều cao của cô vài giây, vẫn không thể nào thích ứng được, chỉ là không tiện nhìn chằm chằm người ta quá lâu, gãi gãi mặt chào hỏi: "Hi."

Chu Hề Từ có chút mờ mịt, liếc mắt nhìn Trần Lâm Qua, thấy anh không có phản ứng gì, mới đáp: "Xin chào".

"Tên anh là Bồ Cận, là bạn học cao trung của Trần Lâm Qua." Bồ Cận đưa tay tới, "Lần đầu gặp mặt, mong chiếu cố nhiều hơn."

"..." Chu Hề Từ bị nghi thức xã giao có chút trang trọng quá mức của anh ta chọc cười, duỗi tay ra bắt: "Xin chào, em là Chu Hề Từ."

Bồ Cận nắm tay cô không buông, hỏi: "Em có biết Bồ Cận là hai chữ nào không?"

Chu Hề Từ lắc đầu.

"Cành lá hương bồ, cách cân cận." (1)

"Ồ."

"Vậy em biết nguồn gốc tên anh đến từ đâu không?"

Chu Hề Từ muốn rút tay về, "Không biết rõ lắm."

"Do ba anh họ Bồ, mẹ anh họ Cận."

Chu Hề Từ cười: "Vậy em nên giới thiệu với anh một người bạn của em, tên cậu ấy cũng có nguồn gốc tựa như vậy."

"Phải không, trùng hợp vậy luôn?....Aaa!". Bồ Cận bất thình lình bị Trần Lâm Qua véo lưng, quay đầu nhìn anh một cái, nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh mới buông tay ra.

Chu Hề Từ rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn về phía Trần Lâm Qua, hai mắt quét từ trên xuống dưới: "Ô em đưa cho anh lúc nãy đâu?"

"..." Trần Lâm Qua sửng sốt, theo bản năng nhìn tay Bồ Cận, cũng là hai tay trống trơn: "..."

"Không phải anh làm mất rồi chứ?"

"Có một nửa khả năng là thế."

Chu Hề Từ không hiểu nổi lời anh nói: "Mất thì mất, còn một nửa khả năng đồ nữa, vậy nửa kia là gì?"

"Để quên ở tiệm cơm." Trần Lâm Qua không có biểu tình gì: "Anh sẽ bồi thường cho em sau. Lát nữa anh muốn ra ngoài, giúp anh nói với dì Từ một tiếng, buổi tối không tới ăn cơm được."

"... À."

Trần Lâm Qua túm Bồ Cận vào nhà mình, Bồ Cận ngồi trên sofa, bắt đầu mắng chửi: "Tôi thật sự đã bị cậu lừa mà!"

"Cái Gì?"

"Thì em gái mềm mại đó! Cậu đã bao giờ thấy một em gái mềm mại nào mà cao 1m70 chưa?" Nhiều năm qua, Trần Lâm Qua cứ điểm tô, miêu tả Chu Hề Từ đáng yêu đến cỡ nào, có biết bao người yêu thích, làm cho Bồ Cận luôn ước muốn có một cô em gái nhỏ mà không thể có được, vừa chua xót vừa hâm mộ muốn chết.

Trong tưởng tượng của anh ta, nhất định Chu Hề Từ sẽ mặc váy công chúa xinh đẹp, thoạt nhìn nhỏ nhắn đáng yêu, cười rộ lên sẽ ngọt lịm như chiếc kem ốc quế mà anh ta thích ăn.

Nhưng hôm nay gặp được Chu Hề Từ, đã trực tiếp đập nát hình ảnh mà Bồ Cận tưởng tượng ra.

"Lần cuối cùng tôi gặp em ấy là 5 năm trước." Trần Lâm Qua nhét hai cái áo thun vào trong cặp sách, "Lúc đó, em ấy cũng không có cao như vậy."

"Không cao thì cũng không thể nào thấp được, cho là em ấy có phát triển nhanh đi nữa thì bình quân 1 năm chắc cũng cao thêm 1cm thôi". Bồ Cận nói tiếp: "Cậu chính là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" thì có."

"5 năm trước, em ấy mới chỉ 12 tuổi." Giọng điệu Trần Lâm Qua có chút buồn cười: "Bồ Cận, tôi còn chưa biếи ŧɦái như vậy."

"Ha Ha."

"..."

Trần Lâm Qua không lấy nhiều đồ, chỉ mang theo ít quần áo, rồi gọi điện thoại hẹn thợ sửa điều hòa và ống nước, xong xuôi mới dẫn Bồ Cận ra cửa đi đến khách sạn.

Sau cơn mưa lớn nhiệt độ tăng cao, lại đang là thời điểm nóng nực, trong tiểu khu không có bao nhiêu người qua lại, hai người đi chậm rãi dưới ánh nắng mặt trời.

Cách đó không xa, bác bảo vệ trông coi tiểu khu đang bưng chậu nước từ trong phòng an ninh bước ra, vì lười đi xa nên đã ào ào trút toàn bộ nước xuống mặt đường.

Bồ Cận lấy tay che trước trán, "Nóng chết đi được."

"Vậy thì cậu đi nhanh lên, tổ tông à." Trần Lâm Qua mặc áo Tshirt đen, vải màu đen đặc biệt hấp thụ nhiệt, hơn nữa cặp sách cũng là màu đen, anh cứ như một cái bình giữ nhiệt di động.

Hai người tăng nhanh tốc độ, mau chóng đến trước cửa tiểu khu, bỗng một chiếc xe đạp từ phía sau phóng như bay tới, lướt qua bọn họ như một cơn gió. Bánh xe lăn qua vũng nước, làm nước đọng bắn lên tung tóe.

"Ôi đệt." Bồ Cận chửi thề một tiếng.

Bên ngoài tiểu khu, Giản Phàm bóp thắng cho xe dừng lại, chống một chân xuống đất, quay đầu lại nhìn: "Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi ạ, em đang có việc gấp!"

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nữ sinh bị phơi nắng đến đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp trong suốt như đá quý.

Trong nháy mắt nhìn nhau, Bồ Cận đột nhiên không đúng lúc mà nghĩ đến đôi mắt của bé mèo Anh lông dài được anh ta nuôi, mơ hồ tim đập có chút mất khống chế.

Giản Phàm nhận ra Trần Lâm Qua, vẻ mặt áy náy, "Anh trai của Chu Hề Từ, thật sự rất xin lỗi ạ, em đang có việc gấp, khi nào gặp lại sẽ mời các anh ăn dưa hấu!"

Trần Lâm Qua gật nhẹ đầu: "Không sao, em cứ đi trước đi."

"Vậy em đi trước nhé!" Nói xong cô gái nhỏ phóng đi như gió.

Bồ Cận hỏi: "Cậu biết em ấy à?"

"Bạn học Chu Hề Từ." Trần Lâm Qua liếc mắt nhìn giày của anh ta, là phiên bản giới hạn, " Lần sau cậu ăn thêm 2 quả dưa hấu, cho người ta chút mặt mũi đi."

"Tôi là người vô lý như vậy sao?"

"Muốn tôi nhắc lại cho cậu vài ví dụ không?" Trần Lâm Qua nói tiếp: "Năm ngoái, cậu với Lý Đông chơi bóng, bạn gái cậu ta không cẩn thận làm bắn vài giọt coca lên giày của cậu, thiếu chút nữa là cậu tuyệt giao luôn với Lý Đông, sau đó cậu đi giặt giày, người ta căn bản còn không tìm ra vết coca ở đâu, cậu còn nhớ vì sao không?"

"..."

"Bởi vì đôi giày đó của cậu là giày da".

"..." Bồ Cận phẫn nộ nói: "Câm miệng đi".

***

Tối đến Chu Hề Từ mới biết được, buổi chiều trên đường Giản Phàm về nhà, có gặp qua Trần Lâm Qua và Bồ Cận ở cửa tiểu khu, nhưng cô cũng không để ý lắm, hỏi sang chuyện khác: "Chú hai cậu không sao chứ?"

Chú hai của Giản Phàm đang đi giao dưa hấu thì bị tai nạn giao thông, ba mẹ Giản Phàm nhận được tin tức sốt ruột lấy nhầm tấm thẻ ngân hàng không có bao nhiêu tiền, nên gọi điện thoại bảo Giản Phàm trở về lấy thẻ đưa đến bệnh viện.

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là chân bị thương đoán chừng phải nằm nghỉ mất mấy tháng." Giản Phàm thở dài: "Đã vậy mà còn sống chết đòi xuất viện về nhà hái dưa hấu."

Mùa hè là mùa cao điểm của dưa hấu, chú hai Giản Phàm là người góa vợ, không có con cái, mỗi năm đều dựa vào cái này kiếm chút tiền sống sinh hoạt.

"Vậy dưa hấu nhà chú cậu phải làm sao bây giờ?" Chu Hề Từ nói: "Dưa chín không hái cũng sẽ bị thối rữa."

"Ba mẹ tớ tính toán thuê người làm giúp, cũng không thể để dưa thật sự bị hỏng được, bằng không chú hai tớ tức chết." Giản Phàm vừa từ bệnh viện trở về, từ trong tủ lạnh ôm nửa quả dưa hấu ra: "Đúng rồi, hai ngày nay cậu rảnh rỗi thì lại đây mang hai quả dưa hấu về, tớ đã đáp ứng với anh trai trúc mã của cậu là mời bọn họ ăn dưa rồi, nếu hai quả không đủ thì cậu bảo bọn họ đến lấy hai thùng, đôi giày của anh bạn kia tớ từng nhìn thấy Ngọc Tử mang qua, hình như là phiên bản giới hạn gì đó, rất đắt tiền. Lúc tớ đạp xe rời đi, tớ cảm thấy như thể thế giới xung quanh toàn là màu đen."

Chu Hề Từ cười ha ha hai tiếng: "Vậy khi nào gặp tớ sẽ hỏi giúp cậu anh ấy có muốn lấy dưa hấu hay không nha, buổi chiều sau khi bọn họ đi ra ngoài thì vẫn chưa trở về."

"Được, thuận tiện hỏi giúp tớ là có cần đền tiền không." Giản Phàm nói: "Có khả năng tớ phải xin nghỉ mấy ngày để về quê giúp đỡ, hiện tại mướn một nhân công cũng tốn rất nhiều tiền, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm thôi."

"Nếu không gọi thêm Đại Hùng đi, chúng tớ cùng đi theo giúp đỡ." Chu Hề Từ tiếp tục: "Dù sao thời gian trống từ giữa trưa đến buổi chiều cũng lâu, chúng tớ làm vội hai tiếng đồng hồ, cộng lại cũng có thể hái thêm được không ít đâu."

"Thôi bỏ đi, huấn luyện đã mệt như vậy..."

"Sao mệt bằng kì huấn luyện dã ngoại trước kia được." Chu Hề Từ cũng chưa có chắc chắn: "Để tớ hỏi xem bọn họ có thời gian không trước đã."

Học sinh thể thao lần này có hơn 10 người, phân tán ở lớp đội sổ của hai ban tự nhiên và xã hội, Chu Hề Từ và mấy đồng đội cùng lớp có một nhóm chat nhỏ.

Nhóm được đặt tên là Tiểu đội Lốc Xoáy.

Tổng cộng có 5 người, ngoại trừ cô, Giản Phàm và Hùng Lực, còn có một nam sinh và một nữ sinh nữa. Nam sinh tên là Khâu Trác Ngọc, là con cái gia đình giàu có, nghe nói vì trong nhà cảm thấy mất mặt không muốn trả phí lo lót chọn trường, nên đã để cho cậu ta lấy danh học sinh thể thao tự lực cánh sinh thi vào Cửu Trung.

Nữ sinh gọi là Đào Khương, nhà chỉ cách thôn của chú hai Giản Phàm một con sông lớn, nhưng bên đó vẫn là một địa phương nghèo ở Khê Thành, hai năm trước mới được ủy ban thành phố xếp vào diện thôn xóm thoát nghèo trọng điểm.

Đào Khương và Chu Hề Từ giống nhau, đều là được Vương Hỗ Sinh tự mình chọn trúng rồi đưa đến Cửu Trung, là những hạt giống điền kinh tốt.

Chu Hề Từ gửi tin nhắn đi không bao lâu, bỏ qua Giản Phàm thì Khâu Trác Ngọc và Hùng Lực đều nói không thành vấn đề, chỉ có Đào Khương vẫn biệt tăm biệt tích.

Khâu Trác Ngọc tag cô bạn trong nhóm chat:

- Ngọc Tử: @Khương Khương gần đây cậu bận gì thế?

- Ngọc Tử: @Khương Khương

- Đại Hùng: @Ngọc Tử vậy dạo này cậu làm gì vậy? Huấn luyện cũng không đến

- Ngọc Tử: Hahaha, bổn thiếu gia đang tránh nóng ở Thừa Đức.

- Ngọc Tử: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

- Tiểu Từ: Chủ nhóm đâu, chủ nhóm đâu rồi! Kéo cậu ta ra ngoài.

- Ngọc Tử: Ngại quá, nhóm này là do tớ tạo.

Giây tiếp theo, Khâu Trác Ngọc gửi một đoạn tin nhắn thoại chừng 10 giây, mở ra là tiếng cười không hề kiềm chế của cậu ta.

Chu Hề Từ cạn lời một trận, ấn xuống biểu tượng thu âm vừa định nói chuyện thì cửa nhà có người gõ, cô ngồi trên sofa quay đầu nhìn lại.

Là Bồ Cận.

Anh ta quơ quơ túi bóng trên tay, "Này, anh trai em mang tôm hùm đất về cho em đây, anh có thể vào nhà không?"

Chu Hề Từ bị mấy chữ "anh trai em" làm sửng sốt hai giây, mới trả lời: "Có thể, anh cứ tùy tiện vào, không cần đổi giày đâu."

Nhắc tới giày, cô nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu quét qua chân Bồ Cận, anh ta đã đổi sang dép lê, "Cái kia, bạn học em nói buổi chiều cô ấy gặp các anh ở cửa tiểu khu, cậu ấy không có cố ý, nhờ em nói tiếng xin lỗi với anh, còn có chuyện bồi thường nữa."

"Không cần, một đôi giày thôi mà." Bồ Cận đặt tôm hùm đất lên bàn, "Nhân lúc còn nóng, ăn đi."

"Cảm ơn anh." Chu Hề Từ nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay các anh có ở nhà không, nhà bạn em trồng dưa hấu, bảo em mang 2 quả đưa cho anh."

"Có ở nhà không còn phải xem anh trai em."

Chu Hề Từ rất muốn nhắc nhở anh ta không cần lúc nào cũng luôn miệng "anh trai em, anh trai em" như thế, nhưng còn chưa kịp đã nhìn thấy Trần Lâm Qua xuất hiện ở cửa, cô chỉ có thể nuốt lời muốn nói ban nãy trở về, "Được, ngày nào các anh có ở nhà thì bảo với em một tiếng."

"Làm cái gì?" Trần Lâm Qua đi đến.

Bồ Cận tiếp lời: "Bạn học của em gái cậu muốn tặng dưa hấu cho chúng ta, do chuyện buổi chiều gặp phải đó."

Chu Hề Từ liếc mắt nhìn Trần Lâm Qua một cái, anh vẫn bày ra vẻ mặt không biểu tình gì kia, kéo ghế ngồi đối diện cô, "Không có gì thì ngày mốt sẽ ở nhà."

"Ồ."

Anh nâng cằm lên: "Em không ăn à?"

Chu Hề Từ muốn hỏi, các anh không định đi sao?

Cô động tay mở túi bóng, gỡ nắp ra, mấy tôm hùm đỏ rực, càng vừa to vừa chắc, mùi hương cay nồng ập vào mặt.

Bồ Cận ngồi cùng Trần Lâm Qua ở đối diện, anh ta chống cằm xem Chu Hề Từ lột tôm:

"Nơi này của các em có chỗ nào thú vị để đi chơi không?"

"Nhiều lắm nha, phía nam có núi, phía bắc có sông, phía tây có một công viên giải trí rất lớn, phía đông thì hình như không có gì để chơi cả, đều là nhà xưởng." Chu Hề Từ nhai càng tôm, nhìn rất dũng mãnh nhưng gặm một hồi cũng không ăn được bao nhiêu thịt.

Cô không biết bóc tôm, đuôi tôm bị bẻ nát vụn.

Bồ Cận còn đang bàn luận với cô về chuyện đi đâu chơi, Trần Lâm Qua lấy từ trong túi đôi găng tay dùng một lần chưa qua sử dụng, ra tay lột tôm.

Bồ Cận hỏi: "Sao thế, cậu chưa ăn no à?"

"Cậu cứ nói tiếp đi." Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt nhàn nhạt.

Động tác nhai của Chu Hề Từ chậm lại, nhìn ngón tay anh linh hoạt bóc ra một cái đuôi tôm, ném thịt vào trong nước sốt, nửa ngày cũng không thấy động vô.

Trần Lâm Qua bóc tôm không ngừng, thoắng hai ba cái đã được vài đuôi tôm nguyên vẹn, thịt tôm ngâm trong nước sốt nồng đậm, dần bị nhuộm đỏ.

Anh ngước mắt lên: "Không ăn sao?"

"...Ăn chứ." Chu Hề Từ trực tiếp nhặt thịt tôm đã được anh bóc ra lên ăn, một tay rảnh rang cầm điện thoại di động lướt.

Tin trong nhóm đã lên đến 99+, ở giữa là một rừng các đoạn tin nhắn thoại của bọn họ, Chu Hề Từ vốn định chuyển sang dạng tin nhắn chữ, nhưng vì trên tay dính chút dầu, đã trực tiếp bấm vào nút phát:

- Tiểu Phàm: "Vậy thì cứ như vậy đi, ngày mai sau khi huấn luyện xong, chúng ta cùng nhau đến nhà chú tớ, thời gian tới mọi người phải vất vả rồi! Đến lúc đó tớ sẽ mời các cậu ăn một bữa thịnh soạn!"

Nghe xong tin này, Chu Hề Từ trực tiếp khóa điện thoại lại, không để cho nó tự động phát nữa.

Bồ Cận nhìn cô, hỏi: "Ngày mai các em làm cái gì?"

Chu Hề Từ bỏ đồ ăn vào miệng, "Bạn học của em, chính là nữ sinh buổi chiều các anh gặp phải ý, dưa hấu chú cậu ấy trồng đã chín rồi, mà trong nhà có việc bận nên không hái hết được, chúng em tới đó hỗ trợ."

Bồ Cận có chút hăng hái: "Hái dưa hấu à? Bọn anh đi được không?"

Trần Lâm Qua ở bên cạnh đả kích anh ta: "Cậu đã từng hái dưa hấu sao? Chỉ sợ ngay cả dưa hấu mọc trên mặt đất cậu cũng không biết."

"Tôi là một học sinh đã tốt nghiệp cao trung bình thường, chút kiến thức chung này vẫn có, mặc dù chưa từng hái dưa hấu, nhưng tôi từng hái dâu tây rồi, đều là mấy cây mọc trên mặt đất, chắc là cũng không khác nhau gì lắm đâu." Bồ Cận lại hỏi: "Bọn anh có thể đi không? Bọn anh cũng có thể giúp đỡ."

"Vậy... được rồi, đợi tí em hỏi thử."

"Nếu hỏi thành công thì thông báo cho bọn anh biết." Bồ Cận lấy di động ra: "Thêm WeChat đi, em gái."

Chu Hề Từ mở mã QR của mình ra, đưa qua: "Anh tự mình làm đi."

Trong WeChat của cô không có bao nhiêu bạn bè, tiền cũng không nhiều, không sợ người khác xem.

Bồ Cận rất nhanh gửi yêu cầu qua, lại cầm điện thoại di động của cô nhấn đồng ý, chờ Trần Lâm Qua lột xong hết tôm rồi mới nói: "Được rồi, không quấy rầy em nữa, chúng anh về khách sạn trước."

"Sao các anh không ở lại nhà bên?"

Bồ Cận cầm điện thoại đứng lên: "Điều hòa nhà cậu ta bị hỏng, gọi người sửa mà bị hoãn, ngày mai mới có thể đến."

"Ồ, ra là vậy."

Trong lúc nói chuyện, Trần Lâm Qua tháo găng tay ra, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Bồ Cận dựa vào cạnh bàn xem di động, qua vài giây, lại nói: "Anh ra ngoài gọi điện thoại."

Chu Hề Từ gật đầu nhìn anh ta đi ra ngoài, chờ Trần Lâm Qua từ phong bếp bước tới, thông báo một tiếng: "Anh ấy ra ngoài gọi điện thoại."

Trần Lâm Qua không nói gì, đi tới cầm di động ở trên bàn lên.

Chu Hề Từ nhìn động tác của anh, dưới ánh đèn, giọt nước theo mu bàn tay anh nhỏ xuống màn hình di động, màn hình theo đó sáng lên một chút.

Chu Hề Từ còn chưa thấy rõ hình nền màn hình khóa, điện thoại đã bị anh cầm lên.

Cô ngẩng đầu theo, đột nhiên gọi anh lại: "Trần Lâm Qua."

Trần Lâm Qua dừng ở bên cạnh bàn, rũ mắt nhìn cô.

Đôi mắt anh thực ra không được tính là mắt hai mí tiêu chuẩn, nếp gấp đến khóe mắt mới rõ ràng, dáng mắt hơi dài, con ngươi rất đen, lúc nhìn chằm chằm vào người khác sẽ luôn khiến cho họ sinh ra ảo giác, có lúc rất thâm tình, có lúc lại rất lạnh lùng.

"Thế nào?" Anh chớp mắt.

Lông mi thật dài nha.

Không kịp suy nghĩ nhiều thêm, Chu Hề Từ lấy lại bình tĩnh, kịp thời chặn lại dòng suy nghĩ lung tung không đúng lúc kia, "Có thể thêm WeChat hay không?"

Tác giả có điều muốn nói: Trần Lâm Qua như này là không được rồi, sao anh lăn lộn đến bây giờ mà ngay đến wechat của vợ cũng không có:)

(1) Bồ trong "cành lá hương bồ", Cận là hai chữ "cách" và "cân" ghép lại (Cận (靳) ghép từ Cách (革) và Cân (斤)).